“Điện hạ!” Tiêu Lan Ninh chỉ cảm thấy người tới như quỷ mị, lặng lẽ không một tiếng động, sợ đến mức vội vàng che ngực.
Sau đó, nàng ta như nhớ ra điều gì, vội vàng nhìn quanh.
Thượng Quan Diễm Kiều thản nhiên nói: “Hậu đường lúc này không có ai, mọi người đều đang ở tiền sảnh, có chuyện gì cứ nói.”
Tiêu Lan Ninh lại lắc đầu, hạ giọng nói: “Nơi này bất cứ lúc nào cũng có người vào, chuyện ta muốn nói với ngài vô cùng quan trọng, ngài có biết nơi nào tiện nói chuyện không?”
Thượng Quan Diễm Kiều nhướng mày: “Ngươi không cần đi theo bên cạnh Tống quân sư sao?”
Tiêu Lan Ninh nhỏ giọng nói: “Ta đã nói với Tống quân sư là thân thể ta không khoẻ.”
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn nàng ta một lát rồi xoay người: “Theo bổn vương đến đây.”
Tiêu Lan Ninh vội vàng xách váy theo sau.
Thượng Quan Diễm Kiều dẫn nàng ta đến một gian nhĩ phòng yên tĩnh sau viện rồi ngồi xuống: “Nói đi, có chuyện gì?”
Tiêu Lan Ninh nhìn Thượng Quan Diễm Kiều, đưa tay nhẹ nhàng sờ cây trâm trên đầu: “Cây trâm ngài tặng, Ninh nhi vẫn luôn mang theo.”
Thượng Quan Diễm Kiều liếc nhìn cây trâm ngọc trên búi tóc nàng ta: “Ừm, rất hợp với ngươi.”
Tiêu Lan Ninh lập tức tiến lên vài bước, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng: “Điện hạ…”
“Còn chuyện gì nữa không, sắp khai yến rồi.” Thượng Quan Diễm Kiều nhàn nhạt nhìn nàng ta.
Ánh mắt lạnh lẽo kia, khiến Tiêu Lan Ninh không dám lỗ mãng chạy tới kéo vạt áo hắn.
Tiêu Lan Ninh hơi do dự một chút, làm ra vẻ cắn môi quyết tâm, đột nhiên lại tiến lên một bước, gần như đứng trước mặt Thượng Quan Diễm Kiều.
“Điện hạ, Lan Ninh có thứ muốn đưa cho ngài.”
Nói xong, từ bên hông nàng ta lấy ra một tờ giấy mỏng như cánh ve, không biết làm bằng thứ gì, màu vàng nhạt đưa đến trước mặt Thượng Quan Diễm Kiều.
Khoảng cách đứng cực gần, nàng ta tin chắc nam nhân trước mặt có thể nhìn thấy cổ tay trắng nõn, chiếc cổ thon dài và ngửi thấy mùi hương trên người nàng ta.
Thượng Quan Diễm Kiều khựng lại, nét mặt không chút thay đổi nhận lấy tờ giấy, mở ra xem.
Quả nhiên là một bức thư cũ, chữ viết trên đó mạnh mẽ bay bổng, tuy hơi non nớt, nhưng đã có khí thế rồng bay phượng múa.
Điều quan trọng là ở góc dưới bên phải có ghi – Đông Xưởng mạt nhất đẳng chưởng ban: Thương Kiều.
“Bổn vương quả nhiên không nói sai, ngươi đến đây là muốn mạng của bổn vương.” Thượng Quan Diễm Kiều ngẩng đầu, thần sắc lạnh nhạt nhìn nàng ta.
Tiêu Lan Ninh đột nhiên quỳ xuống một tiếng “bịch”, trên khuôn mặt xinh đẹp rơi một giọt lệ: “Điện hạ, nếu ta có ý hại ngài, sao lại đem vật chứng quan trọng này giao cho ngài?”
“Nếu ngươi đã sớm xem qua nội dung bức thư, tại sao bây giờ mới quyết định lấy ra?” Thượng Quan Diễm Kiều nhìn nàng ta chằm chằm, đến mức nàng ta chột dạ.
Nhưng Tiêu Lan Ninh biết mình tuyệt đối không thể lộ ra vẻ sợ hãi, cắn môi, rưng rưng nước mắt tiếp tục nói: “Ngài trách ta bây giờ mới đưa thứ này cho ngài sao?”
Thượng Quan Diễm Kiều không nói lời nào nhìn nàng ta.
Tiêu Lan Ninh nhìn xuống, nước mắt lã chã nói: “Ta cả đời kiên cường, sau khi mất cha mẹ, phải dựa vào bản thân nuôi sống đệ đệ.”
Nàng ta dừng lại, nhẹ giọng nói: “Ta giữ gìn trinh tiết những năm qua, không biết bao nhiêu nam nhân thèm muốn ta, ta cố gắng bảo toàn bản thân, không cho bọn họ chạm vào ta một chút, Lan Ninh tuyệt đối không làm thiếp, tái giá cũng nhất định phải tìm người chung tình, lại không ngờ…”
Tiêu Lan Ninh nghẹn ngào: “Bị cuốn vào cuộc đấu tranh giữa tân đế và Minh biểu muội, ta cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, chỉ muốn tự bảo vệ mình, càng không ngờ tới…”
Nàng ta nhìn Thượng Quan Diễm Kiều với vẻ mặt đáng thương và tuyệt vọng: “Gặp được ngài, ta đem lòng yêu điện hạ – một nam nhân đã có thê tử, trở nên hoàn toàn không giống bản thân, ta đau khổ dằn vặt những ngày qua, cuối cùng vẫn quyết định dâng hiến tất cả cho ngài!”
Những lời này phần lớn là thật lòng.
Nàng ta không tin khi nam nhân trông thấy người đẹp yếu đuối đáng thương, lại yêu mình, mà không có chút thương xót và động lòng.
Huống chi, chẳng phải hắn sớm đã động lòng với nàng ta sao?
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn nàng ta, ánh mắt u ám khẽ cười nhạo, đưa tay vuốt ve cây trâm trên tóc nàng ta: “Thật là đáng thương.”
Tiêu Lan Ninh trong lòng mừng rỡ: “Điện hạ…”
“Thượng Quan Hoành Nghiệp còn đưa cho ngươi thứ gì khác không?” Thượng Quan Diễm Kiều đột nhiên thản nhiên hỏi.
Tiêu Lan Ninh do dự một chút, đột nhiên vẻ mặt lo lắng vươn tay nắm lấy cổ tay Thượng Quan Diễm Kiều: “Điện hạ, chuyện quan trọng ta muốn bẩm báo ngài chính là – còn một bức thư, vốn cất giấu trong hộp trang điểm, nhưng lại bị người ta trộm mất!”
Thượng Quan Diễm Kiều lúc này lại nhẹ nhàng rút cây trâm trên tóc nàng ta xuống, đứng dậy: “Thật sao?”
Tiêu Lan Ninh không bắt được tay hắn, chỉ nghe thấy giọng nói hắn trở nên lạnh lẽo, trong lòng không hiểu sao lại hoảng hốt.
Nàng ta ngẩng đầu, ánh mắt ngấn lệ nhìn Thượng Quan Diễm Kiều…
“Điện hạ, ngoại trừ ta ra, ngay cả Tiêu Lan Đường cũng chưa từng xem qua bức thư, đêm qua ta một lòng nghĩ đến chuyện hôm nay, nằm ngủ quên trên bàn, bức này ta thuận tay nhét vào trong tay áo, bức kia còn ở trong hộp trang điểm, chưa lấy ra.”
Tiêu Lan Ninh mang vẻ mặt ưu sầu lo lắng: “Tên trộm kia có lẽ không ngờ tới ta có hai bức thư, chỉ trộm đi một bức trong hộp trang điểm của ta, đây chính là lý do ta vội vàng đến tìm ngài, chuyện này vô cùng quan trọng, nếu bức thư này bị tiết lộ ra ngoài, chẳng phải là Lan Ninh hại điện hạ sao!”
Thượng Quan Diễm Kiều nhìn cây trâm ngọc trong tay, khóe môi cong lên: “Đúng… Nếu bức thư này bị tiết lộ ra ngoài, bổn vương và Tây Bắc quân e là phải trở mặt với Xích Huyết.”
“Điện hạ, ta sợ là… người của Xích Huyết quân, thậm chí là biểu muội đã nhận ra điều gì đó, nên mới đến chỗ ta tìm kiếm bức thư, dù sao người của biểu muội vẫn luôn giám sát ta.” Tiêu Lan Ninh ra vẻ lo lắng.
Nàng ta cúi đầu thở dài: “Ngài nhất định phải cẩn thận.”
Tiết lộ, nhất định sẽ tiết lộ, điện hạ.
Bởi vì nàng ta đã ở chỗ Tống Đường, lấy phong thư đặc biệt của Xích Huyết quân rồi bỏ bức thư ngài viết hơn hai mươi năm trước vào trong.
Nhân lúc đẩy Tống Đường đến nghị sự đường, đặt lên trên mười mấy phong chiến báo mật kiện mà các tướng lĩnh Xích Huyết phải đích thân xem xét hôm nay.
Nhanh thì một lát nữa chuyện này sẽ bị bại lộ.
Chậm thì ngày mai các tướng lĩnh Xích Huyết cũng sẽ biết – năm đó ngài đã tham gia vào việc tiêu diệt Xích Huyết và Tiêu gia.
Tiêu Lan Ninh ngẩng đôi mắt ngấn lệ, nhìn Thượng Quan Diễm Kiều: “Điện hạ, ngài có trách Lan Ninh không? Là Lan Ninh do dự mấy ngày, mới khiến điện hạ rơi vào tình cảnh khó xử.”
Cũng chỉ khi ngài trở mặt với Xích Huyết và Minh Lan, ngài mới có thể để mắt đến ta, ta mới có cơ hội có được ngài.
“…” Thượng Quan Diễm Kiều mân mê cây trâm trong tay, khẽ nhếch môi, nhưng không nói gì.
Tiêu Lan Ninh lau nước mắt, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, Tây Bắc quân hiện nay binh hùng tướng mạnh, ngài cũng không cần lo lắng Xích Huyết gây bất lợi với ngài, trước tiên hãy chuẩn bị rời khỏi đây, Ninh nhi cả đời nguyện đi theo điện hạ, không cầu danh phận!”
Có nam nhân nào có thể từ chối một nữ tử xinh đẹp mãi mãi ngưỡng mộ, theo đuổi, một lòng một dạ chỉ có hắn, vì hắn buông bỏ danh phận, không màng tất cả?
Thượng Quan Diễm Kiều rốt cuộc cũng ngẩng mắt nhìn nàng ta: “Đúng là bởi vì ngươi mà bổn vương rơi vào tình cảnh khó xử, bản tính và thủ đoạn nắm bắt lòng người của Thượng Quan Hoành Nghiệp hai năm nay quả nhiên đã tiến bộ.”
Tiêu Lan Ninh nghe vậy, trong lòng cảm thấy có chút không đúng, đột nhiên kéo lấy vạt áo hắn, quỳ xuống, nước mắt như mưa…
“Điện hạ nếu trách ta, vậy thì giết Ninh nhi đi, Ninh nhi một lòng đều hướng về điện hạ, chết cũng không hối tiếc.”
Thượng Quan Diễm Kiều cúi đầu nhìn nàng ta dịu dàng hỏi: “Thật sao?”
…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất