Minh Lan Nhược - FULL

Thượng Quan Diễm Kiều thản nhiên đáp: “Ừm.”
“Có cần bẩm báo với chủ quân là ngài đã đến không?” Nữ thủ vệ cung kính hỏi.
Tiêu Lan Đường nhìn dáng vẻ cung kính của nữ thủ vệ, hoàn toàn khác với thái độ đối với mình, trong lòng không khỏi bực tức.
Thầm mắng một tiếng – Đồ hai mặt, kẻ phàm phu tục tử không có mắt nhìn, khinh thường người khác.
Nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ là nam nhân trước mặt quá đáng sợ, cũng không biết tỷ tỷ và Minh Lan Nhược sao lại nhìn trúng hắn.
Là dung mạo kia sao?
Hay là quyền thế trong tay?
Thượng Quan Diễm Kiều ánh mắt u ám nhìn Tiêu Lan Đường đang cúi đầu, bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Hắn cười lạnh, khẽ thở dài: “Ngươi chẳng giống phụ thân ngươi một chú nào, năm đó bản vương cũng coi như từng chịu ơn ông ấy, thật sự đáng tiếc…”
Tiêu Lan Đường cứng đờ người, kinh ngạc nhìn Thượng Quan Diễm Kiều.
Đây là ý gì?!
Diễm Vương quen biết phụ thân hắn ta sao? Tại sao lại thật sự đáng tiếc?
Thượng Quan Diễm Kiều quay mặt lại, nhìn nữ thủ vệ: “Bản vương không qua đó nữa, các ngươi để ý một chút, đừng để người lung tung quấy rầy nhã hứng của chủ quân các ngươi.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi, để lại Tiêu Lan Đường với vẻ mặt hoang mang.
Chờ đến khi hắn ta trở về viện của mình, ở trong phòng tắm len lén nói chuyện này cho Tiêu Lan Ninh.
Tiêu Lan Ninh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên thở dài, cười nói: “Bảo sao lúc trước khi vị điện hạ gặp ta ở ngoài tiệm thuốc lần đầu tiên, lúc nói chuyện lại nhìn ta như vậy.”
“Thì ra là người quen cũ của phụ thân, lại còn từng chịu ơn của phụ thân.”
Trong lòng nàng ta lại buông lỏng thêm, nam nhân nhớ đến ân tình, luôn dễ nắm bắt hơn.
Ví dụ Tống Đường, hay như Diễm Vương.
“Nhưng ánh mắt hắn nhìn ta… rất kỳ quái, không giống như nhìn nhi tử của ân nhân chút nào, ngược lại giống như nhìn… người chết.” Tiêu Lan Đường lẩm bẩm, sắc mặt không được tốt.
Hắn ta nhớ lại ánh mắt Thượng Quan Diễm Kiều nhìn mình mà không khỏi rợn người.
Tiêu Lan Ninh liếc xéo hắn ta: “Chẳng lẽ đệ nhìn thấy Minh Lan Nhược giả dạng nữ nhân nên rung động tâm tư, thành ra có thành kiến với Diễm Vương điện hạ sao?”
Hắn ta vừa vào, vẻ mặt thất hồn lạc phách nói với nàng ta về chuyện Minh Lan Nhược thay nữ trang, giống như thay đổi dung mạo, xinh đẹp biết bao.
Sự nhạy cảm của nữ nhân lập tức khiến nàng ta cảm thấy ngữ khí của hắn ta không đúng.
“Ta đã nói rồi, lúc trước bảo đệ nghĩ cách tiếp cận nàng ta, đệ cứ không nghe, hiện giờ hối hận thì có ích gì, đệ thành thật một chút, đừng làm chuyện ngu ngốc, nàng ta đã gả hai lần rồi, chẳng phải đệ ghét nhất nữ tử không còn trinh tiết sao?”
Tiêu Lan Ninh vuốt ve tóc mai, hừ lạnh.
Nàng ta không tin nữ nhân thô kệch ấy có thể xinh đẹp đến mức nào, mà có thể khiến Tiêu Lan Đường thành ra bộ dạng này.
Tiêu Lan Đường đỏ mặt: “Được rồi, tỷ lo cho bản thân mình đi, đương nhiên ta biết chừng mực.”
Nói xong, hắn ta tức giận xoay người đẩy xe lăn rời đi.

Đêm xuống.
Trong phủ náo nhiệt hẳn lên, tiệc rượu đều đã được bày ra, tiếng người huyên náo vô cùng náo nhiệt.
Đây là tiệc tiếp phong, cũng là tiệc rượu cổ vũ trước khi ra trận, mọi người trong Xích Huyết đều hiểu rõ trong lòng, đương nhiên đều tận tình buông lỏng.
Thượng Quan Diễm Kiều ở trong viện bảo Tiểu Tề Tử giúp mình chỉnh lại đai lưng, chợt nghe thấy ngoài cửa Tâm Tú thấp giọng nói:
“Chủ tử, Tiêu Lan Ninh vừa rồi đến đưa một tờ giấy, muốn hẹn gặp mặt ngài trong lúc dự tiệc, nói là có chuyện quan trọng.”
Trong mắt Thượng Quan Diễm Kiều trán đầy u ám: “Ừm, đi thôi.”
Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
Nhưng hướng hắn đi không phải là chủ viện, mà là viện của Quan Duyệt Thành.
Quan Duyệt Thành đang ở trong phòng thay một bộ y phục, bỗng nhiên nghe người ta bẩm báo Diễm Vương điện hạ đến.
Ông ấy sửng sốt nói: “Mời vào.”
Từ sau khi bọn họ nói chuyện một lần ở Miêu Cương, ông ấy chưa từng gặp riêng Thượng Quan Diễm Kiều.
Không biết vào lúc này hắn đến gặp ông ấy làm cái gì?
Không bao lâu, một bóng người mặc y phục màu đen tao nhã bước vào.
“Điện hạ đến đây vào lúc này là có chuyện gì vậy?” Quan Duyệt Thành hỏi Thượng Quan Diễm Kiều.
Thượng Quan Diễm Kiều giơ tay ra hiệu cho Tiểu Tề Tử lui ra, Quan Duyệt Thành thấy thế, cũng ra hiệu cho người bên cạnh mình lui ra ngoài.
Cửa phòng đóng lại, Thượng Quan Diễm Kiều nhìn sâu vào Quan Duyệt Thành, bỗng nhiên giơ tay lên, thẳng tắp cúi người hành lễ với Quan Duyệt Thành.
“Quan tướng quân, Diễm Kiều có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ngài.”
Quan Duyệt Thành giật mình, vội vàng tiến lên đỡ tay hắn: “Điện hạ, không thể như vậy, rốt cuộc là chuyện gì!”
Thượng Quan Diễm Kiều ngẩng đôi mắt u ám lên, nhẹ giọng nói: “Chuyện đêm mưa tuyết ở Hàn Sơn hơn hai mươi năm trước.”
Sắc mặt Quan Duyệt Thành đột nhiên biến đổi.

Hai khắc sau, yến tiệc bắt đầu.
Minh Lan Nhược cũng vào chủ viện, thì nghe nói Thượng Quan Diễm Kiều còn chưa đến, nàng khẽ nhíu mày: “Sao chàng còn chưa đến?”
Hắn ta tuy tự cao tự đại, nhưng luôn coi trọng việc đúng giờ như là mỹ đức của cuộc sống.
Cảnh Minh lắc đầu, chỉ thấp giọng nói vài câu, Minh Lan Nhược trầm ngâm một chút: “Không cần giục, chúng ta khai yến trước.”
Nàng xách váy đi vào trong viện.
Bình thường mọi người trong Xích Huyết quân ngoại trừ tầng lớp cao đã từng gặp qua dáng vẻ nàng mặc nữ trang, thì những tướng sĩ trẻ tuổi khác đều chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Minh Lan Nhược.
Hơn nữa Minh Lan Nhược cố ý làm phai nhạt đi thân phận giới tính của mình, ngày thường không thèm động vào một chút son phấn để lộ ra khí phái anh hùng.
Lúc này nàng xách váy ung dung đi vào, như một luồng gió tuyết rơi xuống sân, lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Một lát sau, quả nhiên hai mắt Sở Nguyên Bạch sáng lên, cười tủm tỉm từ trên cao vội vàng đi tới, chào hỏi nàng: “Tỷ tỷ, hôm nay tỷ mặc nữ trang thật đẹp!!”
Lúc này mới khiến mọi người hoàn hồn lại.
“Tham kiến chủ quân!”
Mọi người đồng loạt chắp tay, không ít tướng sĩ trẻ tuổi không nhịn được ngẩng mắt lên len lén nhìn chủ quân nhà mình.
Thật sự rất khó tưởng tượng chủ quân nhà mình lại mỹ miều như vậy.
Nhưng trong mắt bọn họ chỉ có sự cảm thán và ngưỡng mộ, chứ không có tâm ý nào khác.
Minh Lan Nhược nhướng mày nhìn Sở Nguyên Bạch: “Tiểu tử ngươi miệng lưỡi giỏi nịnh thật, không chê tỷ tỷ đây thô kệch nữa sao?”
Sở Nguyên Bạch khép bờ mi, cười nói: “Ta chỉ thuận miệng nói một chút thôi.”
Nếu tỷ tỷ thô kệch, xấu xí, già đi, vậy người đó sẽ không cần tỷ tỷ nữa, hắn ta cầu còn không được.
Chỉ là không thể nói ra được những lời này.
Nói ra sẽ khiến tỷ tỷ khó xử, hắn ta đã không còn người thân nào khác.
Hiện tại, trên đời này có tỷ tỷ tốt như vậy thật tốt, biết đau lòng vì hắn ta, nhớ đến hắn ta,…
Minh Lan Nhược vỗ vai hắn ta: “Ngồi xuống đi.”
Nàng ung dung nhìn về phía các tướng sĩ: “Các vị tướng sĩ, không cần câu nệ, ngồi xuống đi.”
Mọi người đồng thanh đáp vâng.
Sau đó Hồng tỷ cùng mấy vị nữ tướng khác đều thay nữ trang, cũng đi vào ngồi chung một bàn.
Mọi người đều cảm thấy thật mới mẻ, tỷ muội nhà mình hóa ra cũng có dáng vẻ của nữ nhân rồi.
Ánh mắt Trần tướng quân thì dán chặt vào Hồng tỷ và sợi dây đồng tâm kết trên làn váy, ánh mắt phức tạp vừa kích động vừa sâu xa.
Hồng tỷ chỉ thản nhiên liếc nhìn ông ấy một cái, không để lộ ra quá nhiều biểu cảm.

Mà lúc này, Tiêu Lan Ninh lặng lẽ nấp ở cửa sau điện, nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược mặc nữ trang.
Nàng ta cắn môi nhìn chằm chằm Minh Lan Nhược ở phía xa trên bàn tiệc, trong mắt lóe lên tia oán hận lạnh lẽo.
Quả thật có chút nhan sắc, sinh ra cũng đã rất kinh đẹp, bảo sao có thể dụ dỗ khiến Tân đế nhớ mãi không quên, hừ, nhưng vậy thì đã sao?
Đệ nhất quý nữ kinh thành năm xưa, bạch nguyệt quang trong lòng Tân đế, cũng không giữ được trái tim của Diễm Vương.
“Ngươi hẹn bản vương ở chỗ này, có chuyện gì?” Một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên.
Giọng nói của Thượng Quan Diễm Kiều đột nhiên vang lên sau lưng Tiêu Lan Ninh.
Tiêu Lan Ninh giật mình, quay đầu lại nhìn, phát hiện Thượng Quan Diễm Kiều không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng mình.

Ads
';
Advertisement