Minh Lan Nhược - FULL

Không phải Minh Lan Nhược không nghe thấy tiếng xe lăn lại gần.
Người có thể ngồi xe lăn đến đây, không ai khác ngoài Tống Đường và Tiêu Lan Đường.
Nghe tiếng là biết ngay tên ngốc Tiêu Lan Đường kia rồi.
Mãi đến hôm nay nàng mới có dịp mặc nữ trang đã nhiều năm không mặc, lại trang điểm kỹ càng, như thời thiếu nữ dạo chơi trong vườn.
Nàng sai Cảnh Minh đi gọi người mang ít điểm tâm trái cây đến, và gọi thêm Hồng tỷ và mấy nữ tướng đến đình ngồi chơi.
Trước ngày xuất chinh, nên hưởng chút cảnh xuân, dù sao cũng không biết đến bao giờ mới có thể mặc nữ trang nữa.
Nàng thực sự không muốn mất hứng, nên không để ý đến Tiêu Lan Đường.
Tên kia bây giờ rất sợ nàng, chắc tự bỏ đi rồi.
Ai ngờ tên đó không những không đi, còn dám lại gần bắt chuyện.
Chẳng lẽ đầu óc bị con lừa đá vào rồi sao?
Minh Lan Nhược lạnh lùng mở mắt nhìn hắn ta, không nói gì.
Tiêu Lan Đường thấy mỹ nhân trong đình chậm rãi mở đôi mắt đẹp, ánh mắt lạnh lùng.
Ánh mắt như nhìn xuống chúng sinh kia, khiến cho vẻ đẹp yêu kiều khi nhắm mắt của nàng giảm đi vài phần, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng áp bức.
Khiến hắn ta rùng mình, cả người co rúm lại.
“Ta… không cố ý quấy rầy giai nhân nghỉ ngơi, chỉ là thấy tiểu thư ở đây, nếu ngủ quên, sợ rằng sẽ thất lễ.”
Tiêu Lan Đường ấp úng nói.
Hắn ta vừa nói xong lập tức hối hận, lúc trước ở Dương Châu, hắn ta cũng đâu phải chưa từng gặp mỹ nhân, thường thường là các nàng ấy chủ động lấy lòng hắn ta.
Bản thân hắn ta luôn ung dung tự tại, nào có giống như bây giờ – nói năng lắp bắp, giống như kẻ nhà quê chưa từng trải sự đời.
Minh Lan Nhược lạnh nhạt nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của Tiêu Lan Đường.
Tên ngốc này, chẳng lẽ vì nàng thay nữ trang, vẽ mày, trang điểm, cài trâm nên không nhận ra nàng là ai sao?
Nàng không nhịn được cười khẩy: “Hừ.”
Tiêu Lan Đường thấy mỹ nhân dưới đình “mỉm cười” với mình, hoa văn trân châu nhỏ xinh trên mi tâm nàng càng tôn lên đôi mắt đẹp như họa, sáng ngời rực rỡ.
Hắn ta rung động tâm can, không thể tự chủ được.
Vị mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành này lần đầu tiên gặp mình đã mỉm cười, chẳng lẽ cũng cảm thấy hắn ta là công tử tuấn tú?
Tiêu Lan Đường tự xoay xe lăn tiến lên: “Không biết vị tiểu thư này là tiểu thư nhà vị tướng quân nào trong Xích Huyết, tại hạ họ Tiêu, tên Lan Đường, là…”
“Ta biết ngươi là ai, nhị công tử hiện tại của nhị phòng Tiêu gia.”
Minh Lan Nhược hiếm khi mới có được hứng thú trêu chọc kẻ ngốc, bèn cong mi, cố ý dịu dàng nói.
Tiêu Lan Đường nghe thấy giọng nói đó, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng vì mỹ nhân đang nói chuyện với mình, nên gạt bỏ chút nghi ngờ đó ra sau đầu.
Tiêu Lan Đường nhíu mày, làm ra vẻ mặt u ám: “Tiểu thư đừng nghe lời đồn đại, ta không phải loại người như lời đồn, chỉ là hiểu lầm, ta bị kẻ gian hãm hại, gài bẫy.”
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Ồ, thật sao, vị huynh đài đây đã bị ai hãm hại vậy?”
Tiêu Lan Đường nhìn mỹ nhân dưới đình, thở dài cười khổ: “Ta nào dám nói, cùng là huyết mạch Tiêu gia, người kia cao thượng, còn ta lại rơi vào tình cảnh này, ta không thể chống lại nàng ta.”
Minh Lan Nhược: “Ồ…”
Vẫn chưa nói ra sao? Đến tên cũng không dám nói.
Tiêu Lan Đường thấy mỹ nhân mỉm cười nhìn mình, tim đập lỡ nhịp ấp úng nói: “Không biết có mạo phạm tiểu thư hay không, tiểu sinh có thể vào đình ngồi một lát được không?”
Chưa dứt lời, chợt nghe thấy một giọng nói sau lưng: “Chủ quân, trái cây điểm tâm và Hồng tỷ bọn họ đến rồi.”
Tiêu Lan Đường sững sờ, sau đó hoảng sợ, theo bản năng nhìn xung quanh.
Không ổn, ả xấu xí Minh Lan Nhược kia sao cũng ở đây chứ?!
Hắn ta quay đầu nhìn thấy Cảnh Minh dẫn theo mấy nữ tử đi tới.
Hắn ta cảm thấy khá quen mắt, người dẫn đầu mặc nữ trang màu đen… chính là Hồng tỷ thích hút thuốc kia!
Hắn ra rất dễ nhận ra bởi vì trong tay nữ nhân kia còn cầm tẩu thuốc.
Vậy Minh Lan Nhược… ở đâu?
Chưa kịp nghĩ ngợi, một giọng nữ lạnh lùng từ trong đình truyền đến: “Vậy thì bày lên, mọi người vào đây ngồi đi.”
Tiêu Lan Đường cứng đờ quay đầu nhìn mỹ nhân trong đình, chỉ thấy nàng đã đứng dậy.
Hắn ta có chút luống cuống nói: “Ngươi…”
Không, không thể nào! Mỹ nhân này sao có thể là… ả đàn bà xấu xí kia chứ!
Minh Lan Nhược đi xuống, cúi đầu nhìn hắn ta: “Biểu ca, ta dọa ngươi rồi sao? Thật xin lỗi.”
Nói ra thì Tiêu Lan Đường và Tiêu Lan Ninh còn lớn hơn nàng một tuổi.
Tiêu Lan Đường kinh ngạc và lúng túng nhìn nàng, yết hầu lăn lên, không nói nên lời.
Minh Lan Nhược cười trừ nói: “Sao vậy, còn muốn vào ngồi một lát không, tiện thể nói cho bổn chủ quân biết, rốt cuộc là ai dám hãm hại ngươi?”
Tiêu Lan Đường vội vàng lùi lại, cả người muốn xoay xe lăn chạy trốn.
Ai ngờ Cảnh Minh nhanh chóng giẫm chân lên bánh xe lăn của hắn ta, một tay chống nạnh, cười lạnh: “Chủ quân đang nói chuyện, Tiêu công tử muốn đi đâu chứ, ngoan ngoãn nghe cho rõ ràng đã.”
Tiêu Lan Đường im như ve sầu mùa đông, cả người cứng đờ nhìn Minh Lan Nhược.
Vừa rồi hắn ta đang làm cái quái gì vậy, trước mặt mỹ nhân… trước mặt Minh Lan Nhược nói xấu nàng?!
Nàng cố ý ăn mặc như vậy để làm nhục hắn ta sao!
Chắc nàng sẽ không cho người đánh hắn ta nữa chứ?
Minh Lan Nhược nhìn bộ dạng sợ hãi của hắn ta, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng chán ghét.
Nếu nhị phòng đại cữu phụ còn sống đến bây giờ mà nhìn thấy con của mình bị nuôi lớn lên thành ra dạng như vậy, không biết sẽ đau lòng đến mức nào.
Thật là mất hứng!
Nàng không thèm nói thêm một câu nào với hắn ta, xoay người trở về đình.
“Cút đi.” Cảnh Minh không chút khách khí cười lạnh với Tiêu Lan Đường.
Một nữ thủ vệ lập tức đi tới, thô bạo đẩy Tiêu Lan Đường đi.
Hồng tỷ vào đình, ra hiệu cho nữ thủ vệ bày trái cây điểm tâm, mỉm cười nói: “Xem ra chủ quân ở đây có một vở kịch hay.”
Minh Lan Nhược chán chường chống cằm nói: “Là một vở kịch hề, ta thay một bộ y phục mà giống như cải trang vậy.”
Nữ tử trong đình không nhịn được bật cười.
Tiêu Lan Đường bị đẩy đi xa, hắn ta không nhịn được quay đầu nhìn về phía đình.
Giữa những bông hoa rực rỡ, vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy thân hình yểu điệu của nữ tử.
Hắn ta hồn xiêu phách lạc lên tiếng: “Vậy… thật sự là Minh Lan Nhược sao?”
Nữ thủ vệ khinh thường nhìn hắn ta: “Không phải chủ quân nhà ta, chẳng lẽ là nương của ngươi à?!”
Tiêu Lan Đường thậm chí còn không có tâm tư để ý đến việc mình bị mắng chửi, chỉ biết ngây người.
Hóa ra đệ nhất mỹ nhân kinh thành năm xưa, băng cơ ngọc cốt, là thật… Chẳng trách tại sao tân đế và Diễm Vương đều rơi vào tay nàng.
Hắn ta lại nhớ tới vừa rồi nàng chế giễu gọi bản thân là biểu ca, trong lòng lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Nếu sớm biết dung mạo thật của nàng như vậy, lúc trước hắn ta đã không nên trực tiếp tranh giành vị trí chủ quân với nàng.
Giống như Tiêu Lan Ninh đã nói, biểu ca cưới biểu muội, đều có huyết thống Tiêu gia, chẳng phải thích hợp và danh chính ngôn thuận hơn so với hai người họ Thượng Quan kia sao?
“Ngươi đang nhìn cái gì hả?” Một giọng nói u ám lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
Tiêu Lan Đường đang thất thần, theo bản năng quay đầu nhìn lại, thì va phải một đôi mắt phượng ẩn chứa sát khí.
Tiêu Lan Đường cảm thấy như rơi vào địa ngục đầy máu tanh.
Hắn ta im phắt như ve sầu mùa đông, nhìn người trước mặt, không nói nên lời: “…”
Nữ thủ vệ bên cạnh khựng lại, cung kính chắp tay: “Diễm Vương điện hạ.”

Ads
';
Advertisement