Minh Lan Nhược - FULL

Tiểu Tề Tử xoay người rời đi, trở về phòng mình.
Tâm Tú vừa mới hết ca trực đêm, nhìn thấy Tiểu Tề Tử thì ngạc nhiên hỏi: “Tối nay ngươi không trực sao, sao còn chưa ngủ?”
Tiểu Tề Tử thở dài: “Ta lo lắng tình hình của chủ tử gia, hình như có vẻ giống lúc trước khi ở Đông Xưởng…”
Tiểu Tề Tử chưa nói hết, Tâm Tú đã hiểu.
Hắn ta là người đứng đầu Nhị Thập Bát Tú, từng là Đô úy của Đề Kỵ Hắc Y, thời gian đi theo Thượng Quan Diễm Kiều không ít hơn Tiểu Tề Tử là bao.
Tâm Tú hơi nhíu mày, nhìn chén trà và hộp thức ăn bổ dưỡng trong tay Tiểu Tề Tử: “Vậy sao ngươi không vào phòng chủ tử gia?”
Tiểu Tề Tử lắc đầu: “Ngươi không hiểu, chủ tử gia sẽ không muốn nhìn thấy chúng ta sau khi gặp ác mộng đâu.”
Tâm Tú im lặng một lúc: “Chủ tử gia ép bản thân quá rồi, theo ta nói, cứ đem thẳng nữ nhân kia…”
Tiểu Tề Tử lại lắc đầu: “Ngươi không hiểu đâu, đối với chủ tử gia mà nói, đây là một cửa ải quan trọng, giống như hồi trước ở Thanh Vân Điện, chủ tử gia không cho phép có một chút sơ suất nào.”
Nếu chỉ muốn cạy miệng nữ nhân kia, thậm chí không cần dùng cực hình, chỉ cần Tiểu nương nương hạ chút Cổ trùng vào ả ta thì cái gì cũng khai ra.
Nhưng điều chủ tử gia kiêng kỵ nhất chính là để Tiểu nương nương biết chuyện này.
Cũng vì vậy mà Thượng Quan Hoành Nghiệp mới dám trắng trợn đưa “quả bom hẹn giờ” Tiêu Lan Ninh vào đây.
Một khi phát nổ thì cục diện khó thu dọn.
Hắn ta thở dài: “Trước khi chưa xác định được nữ nhân kia có cầm chứng cứ xác thực gì thì không thể ra tay, cũng không thể dùng cực hình.”
Tiêu Lan Ninh, nữ nhân kia chính là củ khoai lang nướng nóng bỏng tay, không giết được, cũng không đánh được.
Huống chi nơi này là địa bàn của Xích Huyết.
Có một số việc, một khi để lộ ra ngoài nhất định sẽ sinh biến.
Hắn là tâm phúc nên rất hiểu rốt cuộc chủ tử gia đang kiêng kỵ điều gì.
Nhưng chủ tử gia không thích người khác nhắc đến và nhìn thấy những gì mình đã viết, nên hắn đương nhiên cũng sẽ không xem.
Hai bức thư lưu lại nét bút của chủ tử gia kia là dùng da người cùng rất nhiều nguyên liệu đặc biệt chế tạo thành, năm đó, Đông Xưởng dùng để truyền tin tức tuyệt mật.
Gặp nước không tan, dán vào da thịt, không dùng thuốc đặc biệt thì khi tắm rửa cũng không nhìn ra manh mối.
Nhưng thứ này chế tạo cực kỳ phức tạp, tỷ lệ thất bại cao, cho nên sau khi chủ tử gia tiếp quản Đông Xưởng, đã dùng những cách khác kín đáo hơn để thay thế việc truyền tin bằng da người.
Nếu không phải chủ tử gia dùng thủ đoạn lung lay Tiêu Lan Ninh, phái người giám sát nàng ta không rời nửa bước đến tận phòng tắm, cũng sẽ không phát hiện ra bí mật này.
Gia gia có thói quen tiêu hủy thư từ bút tích của mình, chỉ là năm đó, mấy bức mật hàm đầu tiên liên lạc với Chu Sâm đều không rõ tung tích.
Người của Đông Xưởng từng lục soát phủ đệ của Chu Sâm cũng không tìm ra.
Lúc trước khi rơi vào tay chủ tử gia, bản thân Chu Sâm cũng không ấn tượng, thậm chí còn không nhớ rõ mình đã tiện tay để ở nơi nào.
Chỉ có loại đồ vật mà ngay cả người trong cuộc cũng không tìm thấy, Đông Xưởng mới không thể hủy bỏ.
Chẳng trách Thượng Quan Hoành Nghiệp phải đào ba thước đất, không biết đã tốn bao nhiêu năm trời mới tìm ra được từ một góc khuất nào đó trong Chu gia.
“Ngày mai, Tiêu Lan Ninh nhất định sẽ có hành động, phải cẩn thận.” Tiểu Tề Tử dặn dò Tâm Tú.
Tâm Tú gật đầu: “Hiểu rồi!”

Bầu trời dần sáng.
Ngày thứ hai đã đến.
Trong sân cũng bắt đầu náo nhiệt.
Mọi người đều đang chuẩn bị cho bữa tiệc tiếp phong tối nay.
Tiêu Lan Ninh vẫn luôn yên tĩnh, sau khi dùng xong bữa trưa, lựa chọn cho mình một bộ váy dài màu lam nhạt trang nhã, thanh lịch, phía dưới váy thêu hoa sen dưới ánh trăng tinh xảo.
Trang sức cũng không đeo quá nhiều.
Lần trước nàng ta đã mặc lễ phục lộng lẫy tham gia yến tiệc, sau đó mới biết được là không hợp thời, để lại bóng ma tâm lý nặng nề cho nàng ta.
Bản thân lúc trước, thật sự quá nóng vội, chỉ muốn dựa vào Tiêu Lan Đường là mình có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta tỉ mỉ thoa son, ngắm nhìn cách ăn mặc của mình trong gương đồng.
Tống Đường là người đọc sách, vì muốn hợp với sở thích của ông ấy, nên nàng ta mới ăn mặc giản dị tao nhã như vậy.
Cũng phù hợp với hình tượng nương tử xinh đẹp đáng thương của nàng ta.
“Sao còn chưa xong, lâu quá vậy!” Tiêu Lan Đường ở ngoài cửa không kiên nhẫn giục giã Tiêu Lan Ninh.
Hắn ta rốt cuộc cũng có thể ra khỏi sân, thật sự là không thể nào chờ đợi thêm nữa.
Tiêu Lan Ninh lạnh lùng nói: “Đệ muốn đầu thai à, nếu không muốn chờ, thì tự ra ngoài đi dạo đi.”
Hôm nay nàng ta muốn làm chuyện lớn, tên Tiêu Lan Đường này đi theo bên cạnh cũng không tiện, chi bằng đuổi hắn ta đi trước.
Tiêu Lan Đường hừ lạnh: “Cũng đúng, dù sao tỷ cũng phải đi làm nha hoàn cho tên què Tống Đường kia.”
Nói xong, hắn ta tự xoay xe lăn đi ra ngoài.
Hai tên thị vệ canh gác ở ngoài cửa bước lên, vẻ mặt không chút biểu cảm nói: “Công tử muốn đi đâu? Để chúng ta đẩy ngài đi!”
Làm sao Tiêu Lan Đường có thể không biết bọn họ đến để giám sát mình.
Nhưng đối phương vẫn gọi hắn ta một tiếng công tử, cũng biết nữ nhân xấu xí vô sỉ Minh Lan Nhược kia không dám ra tay giết hắn ta trước mặt mọi người.
Vẫn phải phái người hầu hạ hắn ta, cho hắn ta ăn ngon mặc đẹp.
Ý nghĩ này khiến tâm trạng hắn ta khá hơn: “Vậy thì đến vườn hoa đi dạo trước, hoa đào, hoa mận trắng đã nở rồi, đến giờ cơm tối thì đến tiền viện tham gia tiệc tiếp phong.”
Nơi này vốn là phủ nha huyện, tên huyện lệnh hoang dâm vô độ kia không chỉ có nhiều thϊế͙p͙, mà còn rất biết hưởng thụ, trồng rất nhiều hoa cỏ để đám thϊế͙p͙ và bản thân thưởng ngoạn.
Một trong hai tên thị vệ đẩy hắn ta đến vườn hoa.
Đến vườn hoa, cây cối xanh tươi, hoa đào xen lẫn với hoa mơ trắng chưa tàn, quả thật là một bức tranh tuyệt đẹp.
Hắn ta ra lệnh cho tên thị vệ bên cạnh: “Đi lấy bút mực giấy nghiên và bàn đến đây cho ta, ta muốn vẽ tranh.”
Hai tên thị vệ mặt mũi vô cảm, nhưng nghĩ đến mệnh lệnh của cấp trên, vẫn xoay người đi lấy đồ.
Tiêu Lan Đường tự xoay xe lăn đi về phía trước.
Con đường nhỏ bằng phẳng, rất thích hợp cho xe lăn di chuyển.
Chỉ là Tiêu Lan Đường không ngờ rằng mới đi được hai bước, đã nhìn thấy một bóng hình yểu điệu thướt tha ngồi trong đình.
Hắn ta sững sờ, vừa nhíu mày khó chịu muốn nói gì đó, chỉ thấy nữ tử kia hình như đang nghỉ ngơi, nàng ấy hơi nghiêng người, một tay chống đầu, nhắm mắt dựa vào lan can một cách lười biếng.
Tiêu Lan Đường vừa nhìn thấy dáng vẻ của đối phương…
Nữ tử kia tóc đen như mây được búi gọn gàng, cài một bộ trâm cài tóc bằng ngọc trai hình hoa mơ tinh xảo, bên tóc mai cài thêm trâm vàng tua rua che phần tóc mai.
Tô điểm cho dung nhan trắng nõn của nàng ấy thêm phần thanh lệ tuyệt trần, đôi môi mềm mại được tô son đỏ, giống như quả mọng, khiến người ta mê mẩn chỉ muốn hái xuống.
Bộ áo choàng bằng lông chồn tuyết trắng muốt tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng ấy càng thêm mềm mại yếu đuối, hòa quyện với vẻ lạnh lùng xa cách giữa đôi lông mày tạo nên khí chất khiến người ta rung động.
Rõ ràng cao quý thanh tao như tiên trên trời, lại mang một thân hình kiều diễm yêu mị đến mê người, khiến người ta chỉ muốn kéo nàng ấy từ trên mây xuống, ôm vào lòng mà yêu thương chiều chuộng.
Tiêu Lan Đường bỗng cảm thấy tim mình như thắt lại.
Trong sách có câu thần tiên phi tử, Lạc Thần vô song, đây là lần đầu tiên hắn ta được chứng kiến.
Tỷ tỷ của hắn ta tuy xinh đẹp, nhưng đứng trước mặt nàng ấy cũng thật tầm thường.
Hắn ta ngẩn ngơ, không biết bản thân đang ở trong quân doanh, hay là đang ở đất khách phong tình Tô Hàng, Kim Lăng.
Nhưng mà, nàng ấy là ai?
“Vị… tiểu thư này…” Hắn ta khàn giọng lên tiếng, nhưng lại sợ quấy rầy giấc ngủ của giai nhân.

Ads
';
Advertisement