Minh Lan Nhược - FULL

Nếu như không nhờ nàng, có lẽ cả đời hắn sẽ làm thái giám tới chết.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nói: “Thư sinh Ẩn, mặc dù bổn vương phi ở goá nhưng vẫn có tiếng nói trước mặt Thái hậu nương nương. Nếu như ngươi có thể hỗ trợ ta trở về hành cung an toàn, ắt sẽ được trọng thưởng. Còn nếu như ngươi ăn nói lung tung, cùng lắm thì Thái tử sẽ bắt “thích khách” này đi nhưng ta đảm bảo ngươi nhất định sẽ mất đầu.”
Thư sinh Ẩn gật đầu, ra vẻ thấp thỏm, cụp mắt nhìn xuống như thể hoảng sợ.
Hóa ra nàng cũng có một khía cạnh sát phạt quyết đoán như thế này… Đúng là khiến người ta vừa mừng vừa lo.
Tuy vậy, xe ngựa chưa chạy được bao lâu thì bỗng nhiên ven đường vang lên tiếng ồn ào nhốn nháo.
“Tránh ra!”
“Người không phận sự mau tránh ra!”
Minh Lan Nhược vén rèm lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Mau mau trở về nhà, toàn trấn giới nghiêm, tất cả mọi người không được phép rời khỏi trấn Thang Tuyền.” Có mấy tên lính võ trang đầy đủ đằng đằng sát khí bắt đầu đi phong tỏa dọc đường, hò hét rát cổ bỏng họng.
Minh Lan Nhược giật mình, lập tức thả rèm cửa sổ xuống, nhíu mày: “Xem ra chúng ta không rời khỏi đây được rồi!”
Nếu Thái tử không bắt được Tần vương, e là sẽ phong tỏa toàn bộ trấn Thang Tuyền để lục soát từng nhà một.
“Đại tiểu thư, làm sao bây giờ?” Cảnh Minh nắm chặt cặp song đao ở bên hông, sắc mặt trở nên nặng nề.
Tiên phu nhân cho Cảnh Minh nhận tổng giáo đầu của tám trăm ngàn quân biên cương làm sư phụ. Sư phụ nói Cảnh Minh có căn cốt tuyệt vời, từ nhỏ đã dạy cho nàng ấy bản lĩnh giết người, bảo vệ chủ tướng vượt ra khỏi vòng vây thiên quân vạn mã.
Nàng ấy tự nhận rằng mình có bản lĩnh dẫn theo đại tiểu thư rời khỏi đây.
Nhưng nếu như phải dẫn theo một kẻ hôn mê, một kẻ bị thương và một thư sinh yếu đuối nữa thì quả là rắc rối…
Minh Lan Nhược quan sát thấy tình hình trên xe như vậy, nhanh chóng động não.
Một bàn tay trắng trẻo bỗng giữ khẽ lấy ống tay áo của nàng. Giọng nói bất an của thư sinh Ẩn vang lên: “Ta… Ta sống ở khách sạn ngay phía trước, ta là tiên sinh kế toán ở đó. Vương phi có muốn vào đó lánh tạm một chút không?”
Nàng đảo mắt nhìn hắn.
Thư sinh trẻ tuổi có một nốt ruồi son trên khuôn mặt xinh đẹp, tuy trông hơi mê hoặc lòng người nhưng lại càng tôn lên khí chất thanh tú của hắn, khuôn mặt đượm vẻ chân thành và bất an của hắn nhìn về phía nàng.
Xe ngựa bỗng xóc nảy, Minh Lan Nhược không ngồi vững lập tức ngã vào trong ngực thư sinh Ẩn.
Đôi tay thon dài lập tức ôm lấy nàng, thuận tay che trán cho nàng.
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy mình đã ngã vào một lồng ngực có mùi hương dễ ngửi, mùi hương lùa vào mũi mang theo mùi tuyết mới đậm vẻ tri thức.
Nàng chống tay lên lồng ngực của hắn, chợt khựng người lại.
Dưới lòng bàn tay nàng là lớp áo vải hơi mỏng nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được những thớ cơ rõ ràng trên ngực hắn.
Nàng chỉ cần sờ một chút là có thể phát hiện ra eo hắn nhỏ nhưng rắn chắc đến lạ, cơ bắp của hắn căng tràn sức mạnh.
Sao thân hình của hắn lại tuyệt như vậy chứ… Tuyệt tới mức không giống một thư sinh chỉ lo đọc sách, không hề rèn luyện.
Minh Lan Nhược nghi ngờ ngước lên nhìn hắn, vô thức sờ thêm mấy lần nữa.
Thư sinh Ẩn bị nàng sờ tới độ đáy mắt thoáng lóe lên thứ ánh sáng u tối.
Khuôn mặt trắng trẻo của hắn ửng đỏ vì xấu hổ, hắn bất thình lình trở tay ngăn ngón tay của Minh Lan Nhược, giọng run rẩy: “Vương phi ở goá, tuy tiểu sinh từng vì tương lai mà nghĩ tới chuyện bán mình tiến cung nhưng… Không phải loại người bán mình làm ấm giường cho người quyền quý, xin vương phi đừng sờ nữa…”
Minh Lan Nhược ngẩn người: “…”
Cảnh Minh nghe vậy, sầm mặt lại, túm chặt cổ áo của hắn: “Ngươi nói vớ vẩn gì đấy!”
Minh Lan Nhược đỏ mặt rụt tay lại, ho nhẹ một tiếng, tỏ ý không vui: “Khụ, đúng vậy, vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, tên thư sinh nhà ngươi còn nói hươu nói vượn nữa thì ta sẽ…”
“Chủ tử nhà ta coi trọng ngươi, sờ ngươi một cái thì đã làm sao? Cho ngươi làm ấm giường là phúc của ngươi đó, hiểu không?” Cảnh Minh lạnh mặt hung dữ nói với thư sinh Ẩn!
Minh Lan Nhược giần giật đuôi mắt: “…”
Thư sinh áo trắng bị Cảnh Minh xách lên, dáng vẻ đầy “nhỏ yếu, bất lực, đáng thương”, như thể nàng ấy sẽ chà đạp hắn bất cứ lúc nào.
Minh Lan Nhược day trán, hít sâu một hơi: “Cảnh Minh, bỏ hắn xuống.”
Hồi nhỏ Cảnh Minh đi theo sư phụ, hằng năm đều ở trong quân doanh một thời gian nên tính cách có phần “phóng khoáng, không chịu bó buộc”, e là sẽ dọa tên thư sinh này sợ chết khiếp.
Cảnh Minh tuân lệnh, buông tay ra, Thư sinh áo trắng dựa người vào vách xe thở hổn hển, túm cổ áo không dám nhìn các nàng.
Minh Lan Nhược ho khẽ một tiếng: “Ta sẽ không làm vậy với ngươi đâu. Đợi tới khách sạn ngươi làm việc, bổn vương phi thuận lợi thoát thân, ta ắt sẽ trọng thưởng!”
Bất kể thư sinh Ẩn có đáng tin hay không cũng tốt hơn là chạm trán toán lính lục soát tất cả các xe trên đường lúc này!
Thư sinh Ẩn cụp mắt nhìn xuống, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Cảnh Minh nhìn thư sinh Ẩn, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
Lẽ nào đại tiểu thư bị Tần vương làm tổn thương nên hiện tại không còn thích kiểu vũ phu kia nữa mà thích loại nam nhân yếu như gà thế này ư?
Thôi được, bất kể đại tiểu thư thích nam nhân nào, dù có thích thái giám, nàng ấy cũng sẽ đưa đối phương tới tận giường của đại tiểu thư!
Minh Lan Nhược nào biết bên trong cái đầu phóng khoáng không chịu bó buộc của Cảnh Minh đang nghĩ những gì, chỉ tập trung bí mật quan sát tình hình dọc đường.
Chẳng bao lâu sau, dựa theo hướng dẫn của thư sinh Ẩn, xe ngựa đã nhanh chóng dừng lại ở cửa sau của một khách sạn.
Khách sạn này xem chừng không lớn lắm, nhà trước rất náo nhiệt nhưng sân sau để xe ngựa lại yên tĩnh, không có bóng người.

Ads
';
Advertisement