Minh Lan Nhược - FULL

Đó là tư thế tiêu chuẩn của thái giám cung trong khi hầu hạ chủ tử.
Minh Lan Nhược nhìn thấy cũng sững sờ, thư sinh này…
Tên thị vệ trưởng kia cũng từ trong cung ra, tất nhiên nhận ra tư thế này là của thái giám trong cung.
Hắn ta đánh giá thư sinh gầy gò kia, bỗng nhiên phân phó người bên cạnh: “Đi kiểm tra một chút.”
Minh Lan Nhược không kịp ngăn cản, hai thị vệ nhanh chân đi về phía thư sinh áo trắng.
Bọn họ đưa tay giữ hai vai, vén áo choàng, muốn nhìn đũng quần hắn.
Thư sinh áo trắng cong môi mỉm cười nhưng bên trong đôi mắt dài nhỏ cụp xuống lại lóe lên sát ý lạnh lùng, u ám.
Tuy vậy, một giây sau, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đánh nhau, sau đó có người nghiêm nghị hô to:
“Có thích khách, bắt hắn ta lại!”
Thị vệ trưởng lạnh mặt, lập tức gọi bọn thuộc hạ đang đi điều tra lại: “Thế nào? Trong đó có gì bất thường không?”
Bọn thị vệ chịu trách nhiệm điều tra đều lắc đầu: “Trong nhà chỉ có thịt heo vừa mổ xong đang treo lên hong khô, không có ai hết!”
Điều này giống hệt như những gì Minh Lan Nhược nói, không có gì khả nghi.
Thị vệ trưởng nhíu mày, ôm quyền nói với Minh Lan Nhược: “Đã quấy rầy vương phi rồi, xin hãy mau chóng rời khỏi đây, nơi này rất nguy hiểm!”
Sau khi vội vàng dặn dò xong, hắn ta lập tức xoay người chạy ra ngoài, nghiêm nghị nói: “Đuổi theo thích khách, không được để ai chạy thoát!”
Nói rồi, một đám người đằng đằng sát khí xách theo đao kiếm đi ra ngoài. Chỉ nháy mắt, cả ngôi nhà đều yên tĩnh trở lại.
Minh Lan Nhược ôm ngực thở phào nhẹ nhõm. May mà Cảnh Minh kịp thời hành động!
Sau đó, nàng không để tâm tới thư sinh áo trắng, lập tức chạy ra ngoài, gọi xa phu đi đánh xe ngựa của các nàng lại đây.
Tới khi xa phu giúp nàng dìu sư phụ vô danh lên xe thì Cảnh Minh cũng thở hổn hển, chật vật chạy về.
Vừa rồi Cảnh Minh làm theo lời Minh Lan Nhược dặn, bịt mặt đóng giả Tần vương, thu hút sự chú ý của người của Thái tử, tốn khá nhiều công sức mới có thể thoát thân.
“Lôi Thượng Quan Hoành Nghiệp xuống, giấu vào trong xe ngựa!” Minh Lan Nhược thì thầm dặn dò Cảnh Minh.
Cảnh Minh nhận lệnh nhảy lên trên xà nhà, lôi Tần vương đã sắp hôn mê bất tỉnh nhưng vẫn còn nhớ phải bám chắc vào xà nhà xuống, nhét vào trong xe ngựa.
“Xong rồi, đại tiểu thư, chúng ta mau đi thôi!” Cảnh Minh khẽ nói.
Minh Lan Nhược gật đầu, nhìn thư sinh đứng bên cạnh, hàng mày thanh tú chợt chau lại: “Bắt buộc phải đem người này đi cùng với chúng ta!”
Nếu như để thư sinh áo trắng này ở lại đây, hắn ra ra ngoài nói lung tung thì ắt sẽ hậu hoạn vô tận.
Cảnh Minh lập tức trung thành chấp hành mệnh lệnh của Minh Lan Nhược, không chút khách khí túm đai lưng của thư sinh áo trắng, nhấc bổng hẳn bỏ vào trong xe ngựa.
“Chậc, tiểu tử này chỉ được cái đẹp mã, trông thì gầy gò trơ xương nhưng thực ra cũng nặng ra phết!” Cảnh Minh lẩm bẩm.
Thư sinh áo trắng bị xách bỏ vào trong xe như một món hàng, tuy sắc mặt hắn không được tốt lắm nhưng hắn vẫn thông minh đứng dậy, ngồi vào một góc hẻo lánh.
Xa phu lập tức vung roi giục ngựa chạy đi.
Các bóng đen thần bí ẩn mình trong bóng tối ở các ngõ ngách bốn mắt nhìn nhau…
Thiên, chủ tử gia… bị “Bắt” đi rồi ư?
Bọn họ phải làm sao đây?
Trên xe ngựa, Minh Lan Nhược thoáng thở phào nhẹ nhõm, đâm ngân châm vào cổ tay của thư sinh áo trắng mấy cái: “Được rồi, ngươi có thể nói chuyện trở lại được rồi nhưng đừng nói những lời không nên nói.”
Thư sinh áo trắng nhìn nàng, cất giọng khàn khàn mà nhã nhặn: “Tiểu sinh biết.”
“Ngươi là ai? Tại sao lại biết lễ nghi trong cung?” Minh Lan Nhược cất ngân châm đi, vờ như lơ đãng hỏi.
Thư sinh áo trắng khẽ đáp: “Tên của tiểu sinh chỉ có một chữ Ẩn, mọi người đều gọi tiểu sinh là A Ẩn hoặc thư sinh Ẩn. Ở quê nhà ở Giang Nam, tiểu sinh đã không còn thân thích, lại thêm đã thi trượt mấy lần…”
Hắn thoáng dừng lời, dường như lấy làm xấu hổ: “Thư sinh dài lưng tốn vải chẳng nên chuyện gì, ta thực sự không có gì làm kế mưu sinh, từng định bán mình vào cung, được công công của Mãi Bạn ty dạy cho một vài lễ nghi trong cung, định vào cung gây dựng tương lai.”
Minh Lan Nhược trầm ngâm rồi gật đầu, Mãi Bạn ty là nơi chịu trách nhiệm chọn mua cung nữ và thái giám.
Các công công ở đó quả thực cũng có nhiệm vụ chọn mua thư sinh nghèo túng vào cung, ngân lượng bán mình trả cho các thư sinh cao gấp mười lần so với người bình thường bán mình vào cung.
Dù sao thì cũng chỉ có các thái giám từng học hành mới được đến ngự tiền và hầu hạ bút mực các nương nương trong cung.
Đương nhiên, đối với người đọc sách, đây là chuyện vô cùng nhục nhã, cho nên nếu không phải cùng đường mạt lộ thì không ai lại chịu làm chuyện này.
Minh Lan Nhược quan sát thư sinh kia, ngoại hình của hắn đúng là kiểu mà các công công yêu thích, nhã nhặn, trẻ trung, thanh tú, lại còn là một thư sinh.
“Vậy sao ngươi lại không tiến cung?” Cảnh Minh hoài nghi nhìn hắn chằm chằm.
Khuôn mặt nhợt nhạt của thư sinh áo trắng ửng hồng, hắn túm ống tay áo của mình, vờ như lúng túng, hốt hoảng: “Khổng Tử nói “bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại”*… Ta vẫn chưa thành hôn, muốn để lại cho gia đình một đứa bé rồi mới… mới vào đó, hơn nữa ta vẫn còn chưa suy nghĩ kĩ… Ta sợ đau.”
Dáng vẻ đỏ mặt, cố gắng giải thích của hắn khiến Minh Lan Nhược vơi bớt hoài nghi.
Cắt cái của ấy sao có thể không đau? Còn đau hơn cả sinh con nữa.
Hơn nữa nam nhân, nhất là nam nhân đọc sách, cho dù quyết định vì tiền đồ mà cắt đứt cái của ấy thì cũng sẽ muốn lưu lại đời sau.
Ừm, ngoại trừ… Thương Kiều, hắn là một ngoại lệ.

Ads
';
Advertisement