Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược gật đầu, sau đó đứng dậy, ghé vào bên tai Cảnh Minh thấp giọng phân phó vài câu.
Cảnh Minh gật đầu, lập tức dùng nội lực nâng Thượng Quan Hoành Nghiệp lên một cách thô bạo, nhấc hắn ta lên xà nhà.
Thượng Quan Hoành Nghiệp đau đến mức khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, lại cố nén để không lên tiếng.
Sau đó, Cảnh Minh lại dùng tốc độ nhanh nhất đặt sư phụ vô danh đang ngất lên ghế.
Minh Lan Nhược lấy bình rượu tìm thấy trong phòng ra, đổ non nửa bình lên người sư phụ, rồi ném khăn lụa trong tay mình cho Cảnh Minh.
Cảnh Minh nhận lấy, đeo lên mặt, che khuất nửa gương mặt bên dưới, gật đầu với Minh Lan Nhược, mũi chân bật một cái, trong nháy mắt đã biến mất trong sân.
Tất cả động tác liền mạch lưu loát.
Thư sinh áo trắng nhìn Cảnh Minh, híp híp mắt.
Từ khi nào mà bên cạnh nàng có cao thủ bậc này, là hắn đã xem thường Minh Lan Nhược rồi.
Giờ phút này, Minh Lan Nhược chợt xoay mặt nhìn về phía thư sinh áo trắng còn đang ngơ ngác, cười cười: “Đưa tay cho ta?”
Nàng cười rực rỡ, gương mặt thanh diễm mê người cũng trở nên dịu dàng.
Thư sinh áo trắng sửng sốt một chút, không tự chủ được vươn tay ra.
Ai ngờ, vào lúc nàng nhẹ nhàng cầm tay hắn, cảm giác đau nhói bén nhọn trong nháy mắt truyền đến từ đại huyệt trên tay của hắn.
Thư sinh áo trắng cứng đờ cả người.
Sau một khắc, hắn đã nhìn thấy đầu ngón tay nàng rút ra mấy cây ngân châm tinh xảo từ trên đại huyệt của hắn.
Nàng lạnh lùng nói: “Từ giờ trở đi, ngươi sẽ nói không được lời nào, khi nào người bên ngoài rời đi, ta sẽ thả ngươi ra, nhưng nếu ngươi dám biểu hiện gì bất thường, nhất định phải chết.”
Đối với loại người qua đường Giáp này, trực tiếp uy hiếp hắn là hữu dụng nhất.
Ánh mắt nhỏ dài của thư sinh kia lóe lên kinh ngạc cùng tối tăm, lại như không dám tin nhìn nàng, hắn phát hiện mình thật sự không thể nói chuyện.
Minh Lan Nhược không hiểu sao bị hắn nhìn lại cảm thấy có hơi chột dạ, ánh mắt của đối phương hình như rất thương tâm, thật sự là ——
Không hiểu thấu!
“Có nghe thấy không?” Nàng không nhịn được nói.
Thư sinh áo trắng nhìn dáng vẻ này của Minh Lan Nhược, phảng phất như bị dọa sợ, nhếch môi mỏng, sầm mặt gật đầu.
Minh Lan Nhược lúc này mới sửa lại tóc mai, xong xuôi mới đi mở cửa.
“Rầm!” Cửa lớn vừa mới được nàng hé mở một khe nhỏ đã bị người bên ngoài hung hăng đá văng.
Minh Lan Nhược đã sớm chuẩn bị, nhanh nhẹn nghiêng người tránh đi, không bị đập trúng.
Nàng học theo thư sinh áo trắng, tay ôm ngực, dáng vẻ như bị dọa sợ: “Các vị quan gia, thế là thế nào?”
Một đám thị vệ mặc áo đen, đằng đằng sát khí, cầm trong tay trường kiếm xông vào.
“Sao mở cửa chậm thế, không muốn sống nữa à, vừa rồi có người nào bị thương xông vào đây không?” Thị vệ trưởng râu quai nón dẫn đầu vung tay lên, những người khác lập tức phân tán ra tìm kiếm trong viện, không khách khí chút nào.
Minh Lan Nhược cũng không ngăn cản, chỉ lắc đầu nói: “Ta ở chỗ này chờ xem hàng của công xưởng, trong thời gian này không thấy người nào đi vào.”
Thị vệ trưởng cao lớn từng ở trong cung, hắn ta nhìn quanh người Minh Lan Nhược khí độ bất phàm, y phục trên gười mặc dù kiểu dáng đơn giản nhưng chất vải lại là gấm Lưu Quang có giá trị không nhỏ.
Hắn ta nheo mắt, cảnh giác đánh giá nàng từ trên xuống dưới: “Nói như vậy ngươi không phải người của công xưởng, ngươi là quý nữ nhà nào, ở chỗ này làm gì?”
Minh Lan Nhược mỉm cười: “Ta là Điếu Vương phi của Điếu Vương Phủ, mấy ngày nay ở Thang Sơn làm bạn cùng Thái hậu nương nương, hôm nay mới xuống núi đi dạo một vòng hội Du Viên mua đồ, nhưng hình như đại sư phụ của công xưởng trưa nay uống nhiều rượu quá, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.”
Lời vừa nói ra, thị vệ trưởng dẫn đầu điều tra giật mình, đưa mắt nhìn vào trong viện, quả nhiên có một người đàn ông trung niên nằm úp sấp, cả người toàn mùi rượu.
Hắn ta có chút không được tự nhiên ôm quyền hành lễ, kính cẩn nói: “Thì ra là Điếu Vương phi, ti chức là nhất đẳng vệ trưởng của Đông cung, ti chức lỗ mãng rồi.”
Minh Lan Nhược cũng xem như không có chuyện gì khoát tay: “Người không biết không có tội, cho dù các ngươi không đến, ta cũng phải quay về, Thái hậu nương nương còn đang chờ ta.”
Sắc mặt thị vệ trưởng hơi khó coi, bọn họ rõ ràng trông thấy Tần Vương chạy vào trong ngõ nhỏ này, bọn họ vốn không nên buông tha cho người xuất hiện ở đây.
Nhưng Minh Lan Nhược là Điếu Vương phi, sau lưng còn có Thái hậu nương nương, Thái tử điện hạ không có mặt, bọn họ không dám cản, vậy chỉ có thể…
Ánh mắt thị vệ trưởng đảo qua thư sinh áo trắng đứng phía sau Minh Lan Nhược.
“Dẫn tên thư sinh đằng sau đi cho ta!”
Bạch y thư sinh cong đôi mắt nhỏ dài: “. . .”
A, hắn nhìn rất dễ bắt nạt đúng không?
Minh Lan Nhược hơi nhíu mày, nàng không thể để cho bọn họ dẫn tiểu thư sinh kia đi.
Nếu không thư sinh kia gầy gò yếu ớt, chưa cần dùng gia hình tra tấn, đạp hai cước là đã có thể khai nàng và Thượng Quan Hoành Nghiệp ra.
Nàng ngăn trước mặt thị vệ trưởng, mỉm cười nói: “Vị này là công công đi theo ta, hầu hạ ta trong hành cung Thang Tuyền.”
Tên thị vệ trưởng kia sững sờ, nghi hoặc nhìn về phía thư sinh áo trắng: “Ngươi là công công, thấy không giống lắm, ngươi chứng minh như thế nào?”
Thư sinh này nhìn dáng vẻ cao gầy, nhưng này khí chất văn thư ưu nhã thấy thế nào cũng không giống thái giám.
Thư sinh áo trắng mặt không thay đổi nhìn Minh Lan Nhược một chút, ha ha, thật trùng hợp, hắn đúng là “thái giám”.
Hắn bỗng nhiên cụp mắt xuống, thu quai hàm, hai tay đặt trước bụng dưới, hơi cúi người với bọn họ, gật đầu hành lễ.

Ads
';
Advertisement