Được thư sinh Ẩn sắp xếp, các nàng và xa phu nhanh chóng đưa Tần vương và tiên sinh vô danh đi cửa sau vào trong mấy gian phòng kín đáo nằm trong góc vắng trên tầng hai của khách sạn.
Minh Lan Nhược chau mày nhìn Tần vương nằm sắp sửa hôn mê trên giường.
Mặc dù nàng rất muốn tên khốn này chết, nhưng nếu hắn ta thật sự như vậy thì nàng sẽ không lấy được những quyển y thư kia!
Trong những quyển y thư đó, ngoại trừ bí phương đan thuật ra còn có “Miêu Cương cổ thuật luận” mà nàng đang rất cần.
Nàng không giỏi về cổ thuật. Nếu như lần nào cũng phải dùng tinh huyết của mình để điều khiển cổ vương trong cơ thể, cưỡng ép hạ cổ người khác…
Không quá ba lần, cổ vương trong cơ thể nàng sẽ không còn tác dụng gì nữa! Đây cũng là lý do vì sao nàng không thể tùy tiện dùng cổ để khống chế người khác.
Đến lúc đó đừng nói là dùng thuốc và cổ vương khống chế cổ trong cơ thể Thương Kiều từ từ hồi phục “sức nam nhi” cho hắn mà ngay cả cổ trên người Minh Nguyệt Oánh nàng cũng không thể kiểm soát nổi, nàng sẽ chịu cảnh bị cổ độc phản phệ!
Mặc dù tâm trạng Minh Lan Nhược hơi buồn bực nhưng nàng vẫn dặn dò Cảnh Minh: “Bưng nước nóng lại đây, chúng ta phải xử lý vết thương trên người Thượng Quan Hoành Nghiệp!”
Cảnh Minh lập tức đi chuẩn bị nước nóng, giúp đỡ Minh Lan Nhược thay y phục dính máu trên người Thượng Quan Hoành Nghiệp ra, nhét cơ thể trần trùng trục của hắn ta vào trong chăn.
Minh Lan Nhược đưa bộ y phục dính máu cho Cảnh Minh, bình tĩnh sắp xếp mọi việc: “Người của Thái tử sẽ tới lục soát từng nhà một. Ngươi lặng lẽ tới trù phòng đốt bộ y phục dính máu này đi, sau đó lập tức lén lút rời khỏi trấn, trở về Thang Sơn bẩm báo với Thái hậu nương nương, xin Thái hậu nương nương nhanh chóng phái người tới đón chúng ta!”
Từ nơi này đến hành cung Thang Sơn chỉ tốn hai canh giờ. Chỉ cần Thái hậu phái xe ngựa tới đón thì Thái tử gia sẽ không dám lục soát xe!
Đến lúc đó, nàng có thể đưa Thượng Quan Hoành Nghiệp và sư phụ vô danh ra ngoài!
“Nhưng mà… Ta không yên tâm để đại tiểu thư ở đây một mình!” Cảnh Minh không chịu, nàng ấy lo lắng nhìn Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược khẽ hít sâu một hơi, vừa là trấn an Cảnh Minh, cũng là tự trấn an mình: “Ta đã tính rồi, cho dù ta có bị Thái tử phát hiện ra việc mình chứa chấp Tần vương thì hắn ta cũng sẽ không lấy mạng của ta. Dù sao Thái tử gia cũng muốn tìm kiếm lợi ích từ ta mà!”
Cảnh Minh quan sát dáng vẻ bình tĩnh của tiểu thư nhà mình, trong lòng cảm khái, chỉ mới vài năm trôi qua mà tiểu thư đã trưởng thành nhiều như vậy rồi.
Ắt hẳn tiên phu nhân sẽ rất vui mừng.
“Vâng! Nô tì nhất định sẽ mau chóng đem ý chỉ của Thái hậu trở về, xin tiểu thư bảo trọng!” Cảnh Minh ôm quyền hành lễ, quay người rời đi!
Minh Lan Nhược đưa mắt nhìn theo bóng Cảnh Minh rời khỏi đây, nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, xoa dịu trái tim thấp thỏm âu lo của mình.
Sau đó, nàng bước tới cạnh giường, ngẩn người nhìn khuôn mặt tuấn tú không còn chút huyết sắc của Tần vương một lúc, không nhịn được “xùy” một tiếng tự giễu.
Đời trước, bọn họ có duyên phu thê ngắn ngủi, hắn ta là kẻ thù cả kiếp trước lẫn kiếp này của nàng, vậy mà nàng còn phải chữa bệnh cho hắn ta, đúng là… Xúi quẩy!
Minh Lan Nhược hít sâu một hơi, kiềm chế suy nghĩ nóng nảy muốn xử gọn nam nhân trước mặt này.
Nàng ngồi xuống, lấy hòm thuốc ra, bắt đầu băng bó và châm cứu vết thương cho Tần vương.
Phương thuốc của Miêu dược rất mạnh, chẳng mấy chốc Thượng Quan Hoành Nghiệp đã tỉnh lại vì quá đau.
Gương mặt hắn ta chảy đầy mồ hôi, không nhịn được giãy giụa: “Đau chết mất, ngươi bôi cho ta thứ thuốc gì vậy?”
“Sợ đau thì đừng để ta chữa cho ngươi!” Minh Lan Nhược lạnh lùng ấn hắn ta xuống, ngân châm đâm mạnh vào cách huyệt Thần Phong, Kỳ Môn của hắn ta.
Nhờ vậy mà Thượng Quan Hoành Nghiệp mới đỡ đau, hắn ta lạnh lùng nhìn Minh Lan Nhược nhưng không nói lời nào.
Đắc tội đại phu trong lúc đang bị thương không phải là hành động sáng suốt.
Sau khi chữa trị cho hắn ta một hồi, Minh Lan Nhược mới rút ngân châm ra: “Hiện tại ngươi đã được cầm máu, toàn bộ các vết thương đều đã được băng bó cẩn thận nhưng…”
Nàng còn chưa kịp nói hết câu thì cửa bỗng bị gõ “rầm rầm”: “Mở cửa ra, bọn ta là quan binh, tới điều tra thích khách!”
Minh Lan Nhược sững sờ, lập tức nhét bừa thuốc và ngân châm vào trong hòm thuốc rồi đá hòm thuốc xuống gầm giường.
Xong xuôi nàng mới đứng dậy, chuẩn bị đi mở cửa. Thế nhưng, một giây sau, cánh tay nàng bỗng nhiên bị ai đó kéo giật lại từ đằng sau.
Nàng còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Thượng Quan Hoành Nghiệp nằm đè lên người.
“Ngươi làm gì vậy! Á!” Minh Lan Nhược giật mình, mới vừa mở miệng đã thấy vai mình lạnh toát.
Hắn ta thô bạo xé rách áo của nàng, để lộ ra ngực và vai trắng ngần.
Nàng luống cuống vội vàng giữ chặt chiếc yếm của mình lại, lạnh lùng nhìn hắn ta chằm chằm: “Ngươi chán sống rồi à?”
“Rầm!”
Nàng còn chưa nói hết thì cửa phòng đã bị đá văng ra.
“Này, các ngươi đang làm gì vậy? Sao không ra mở cửa?” Bọn quan binh hung hăng quát nạt.
Minh Lan Nhược che vai lại, vô thức rụt người vào bên trong giường, không nhịn được mắng thầm: Tại sao cứ suốt ngày bị người ta đạp cửa vậy chứ!
Ở trong mắt người ngoài xông vào đây thì động tác của nàng lại giống như thể xấu hổ nép vào trong lồng ngực trần trụi của Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp đưa tay che cho nàng, tức giận nhìn ra ngoài cửa: “Các vị quan gia làm gì vậy? Lẽ nào phu thê bọn ta ngủ với nhau cũng là phạm pháp hay sao?”
Đám quan binh xông vào đây không phải là đám thuộc hạ tinh nhuệ của Thái tử đã đuổi theo tới công xưởng mà là những quan binh bình thường khác dưới quyền Thái tử.
Tiểu đội trưởng đứng đầu thô lỗ, bực bội mắng: “Trời vừa mới tối, ngủ cái gì mà ngủ, bọn ta đang điều tra thích khách, tất cả phải dậy nói chuyện!”
Thượng Quan Hoành Nghiệp cứng người, vết thương trên người hắn ta vừa mới được băng bó, nếu giờ xuống giường thì sẽ lộ tẩy ngay!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất