Minh Lan Nhược - FULL

Tiểu Hi mỉm cười đẩy cửa: “Mẫu thân, người ta là lần đầu tiên đến nhà ngoại mà, con khó khăn lắm mới tìm thấy người đó nha!”
Lúc này Đàm thị mới phát hiện không biết Tiểu Hi đã ra ngoài từ lúc nào.
Hai thiếu nữ ăn mặc gọn gàng xách hành lý theo sau Tiểu Hi đi vào.
Một người mang theo hai thanh kiếm ngắn bên thắt lưng, người còn lại mang theo một thanh kiếm dài. Thái dương của cả hai đều hơi nhô ra, đây là đặc điểm của những cao thủ trong nội bộ.
Cả hai vừa nhìn thấy Minh Lan Nhược liền quỳ một gối, chắp tay: “Đại tiểu thư, Xuân Hòa, Cảnh Minh đến muộn, nay theo tiểu thư xuất phủ!”
Đàm thị thấy hai người nọ không còn mặc trang phục của nô tì quốc phủ liền biến sắc.
Bà ta cố ý cho người chú ý đến Xuân Hòa, Cảnh Minh để hai người họ không nắm được tin tức Minh Lan Nhược đến!
Tiểu Hi mỉm cười làm mặt quỷ với bà ta: “Xin lỗi bà dì nha, cháu giỏi nhất là chơi trốn tìm đó!”
Đàm thị bị Tiểu Hi chọc giận đến xấu hổ, bà ta quay đầu hung tợn nhìn Xuân Hòa và Cảnh Minh: “Các ngươi điên rồi à, nô lệ tự ý trốn ra khỏi phủ, theo luật sẽ dùng gậy đánh chết!”
Theo ánh mắt ra lệnh của Vương ma ma, mấy người hầu đi theo Đàm thị mang theo gậy chuẩn bị lao đến đánh Xuân Hòa và Cảnh Minh.
Cảnh Minh bỗng xoay cổ tay, tung một cú đá xoáy trực tiếp đá mấy tên người hầu ngã ra đất.
Chỉ nghe được tiếng gãy xương “răng rắc” vang lên, mấy tên người hầu to lớn đau đớn hét lên: “Á á á…chân của ta!”
Các nàng từng theo cục tổng tư lệnh quân đội của một trăm vạn quân biên cương học tập cách tiêu diệt kẻ thù, cú đá cực kỳ tàn nhẫn đến mức có thể trực tiếp đánh gãy chân đối phương.
Xuân Hòa vô cảm nhìn Đàm thị: “Phu nhân có muốn để mọi người trong phủ lên cùng một lúc luôn không?”
Hai chị em họ vốn là những thị nữ đã qua huấn luyện bài bản được Tiêu Quan m tuyển chọn kỹ lưỡng từ biệt phủ Tiêu Soái.
Bọn họ luôn tuân thủ phép tắc trong quốc phủ chỉ vì có Minh Lan Nhược ở đây.
Vào lúc này, họ làm sao có thể quan tâm đến tính mạng của Đàm thị, phu nhân quốc phủ được.
Đàm thị vô cùng mất mặt, bà ta đã giữ chức phu nhân quốc phủ hơn mười năm, sao bà ta có thể chịu được sự chống đối của nô lệ, bà ta tức giận đến đập bàn.
“Các…các ngươi đúng là vô lý! Người đâu, báo quan ngay!”
Quản gia vội vàng đi vào thấp giọng khuyên: “Phu nhân, không được đâu ạ, Quốc công đã dặn ngài phải chiếu cố đại tiểu thư.”
Đàm thị tái mét: “Ngươi dám cản ta…!”
Minh Lan Nhược lạnh lùng nói: “Di mẫu, quốc phủ này là của phụ thân, đến khi ông ấy quay về biết được người đã làm ra chuyện ngu xuẩn như này thì ông ấy sẽ tức giận đấy.”
Nói xong nàng cũng không quan tâm Đàm thị có bị mất mặt hay không, ôm Tiểu Hi đi ra ngoài.
Xuân Hòa, Cảnh Minh cũng đi theo.
Tiểu Hi cong đôi mắt to tròn, vẫy tay với Đàm thị: “Cảm ơn chiếc vòng vàng của bà, lần sau cháu tới chơi bà nhớ chuẩn bị một cái to hơn nha!”
Vương ma ma tức đến không nhịn được mắng: “Nuôi phải một con sói mắt trắng, thứ nó sinh ra cũng là một tên khốn nạn!”
Đàm thị run rẩy nhìn theo nhóm người Minh Lan Nhược nghênh ngang rời đi, bà ta ngồi phịch xuống ghế.
Đàm thị vô cảm nói với Vuong ma ma: “Tối nay thông báo với người của Hoàng hậu nương nương, nương nương muốn ta làm gì, ta sẽ toàn lực phối hợp.”
Bà ta cũng chẳng muốn dính líu gì tới hoàng hậu, suy cho cùng hoàng tử và Tần vương là kẻ thù không đội trời chung.
Nhưng con gái của bà ta sẽ không bị Tiêu Quan m và con gái bà ta áp bức cả đời!
Không bao giờ!

“Mẫu thân, con không thích bà dì đó.” Tiểu Hi liếm kẹo hồ lô trong tay lầm bầm.
Minh Lan Nhược vuốt ve mái tóc mềm mại như chú mèo con của cậu bé: “Không thích thì không thích thôi, Tiểu Hi của mẫu thân thật thông minh.”
Bé con đã theo chỉ dẫn của nàng tìm thấy Xuân Hạ và Cảnh Minh, giúp họ đánh thắng trận này.
“Đại tiểu thư, phu nhân dung mạo hiền từ nhưng tâm tính lại tàn nhẫn, mặc dù bà ta e ngại Quốc công không dám vô lễ với người nhưng lại âm thầm đố kỵ, hai vị di nương đều bị bà ta chèn ép, không ít người hầu nói sai một chút đều bị phạt nặng, bà ta không tha cho một ai cả.”
Cảnh Minh thấp giọng nói với Minh Lan Nhược.
Này là nàng đã nói nhẹ cho rồi, Đàm thị đã thay hết tất cả những người cố phu nhân để lại trong quốc phủ.
Nàng và Xuân Hòa còn được lại đây cho đến bây giờ là vì Quốc công còn nhớ đến họ, với lại họ có võ công nên mới không bị bắt nạt, nhưng vì tiểu thư không có ở đây nên họ cũng chỉ có thể làm những công việc nặng nhọc.
Minh Lan Nhược cong mắt, cười lạnh: “Nếu Đàm thị an phận thủ thường chăm lo cho quốc phủ thay phụ thân, ta cũng sẽ không làm như vậy với bà ta, nhưng nếu bà ta ngu ngốc cấu kết với người ngoài…”
Nàng khẽ phủi ngón tay: “Vậy thì ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bà ta. Cho người trong biệt phủ để mắt tới những người bên cạnh bà ta, gần đây ra ngoài tiếp xúc mới những ai, nếu bắt được thì đưa tới đây cho ta.”
Xuân Hòa và Cảnh Minh nhìn nhau, vành mắt phiếm hồng mỉm cười đáp: “Vâng!”
Năm năm qua, bọn họ đã để tiểu thư một mình chịu đựng quá nhiều đau khổ, đã không thể làm theo lời dặn của phu nhân, đã phụ lòng người!
Cuối cùng họ cũng đã có thể ở bên đại tiểu thư, họ sẽ không để bất cứ ai bắt nạt người, làm hại người!
Vương ma ma nhìn Xuân Hòa từ trên xuống dưới, vừa điềm tĩnh vừa lạnh lùng, không giống như một nha hoàn tầm thường, mà giống như một cận vệ xuất thân từ gia đình quý tộc hơn.
Trong lòng bà ta biết đây không phải một nha hoàn bình thường, bà ta không thể ra oai người với này, liền gật đầu: “Lão nô hiểu rồi.”
Xuân Hòa và Cảnh Minh sau đó lại đi theo Minh Lan Nhược quay trở về khu vực nội viện.
Cảnh Minh nhìn sân sau đổ nát này, mắt lập tức đỏ hoe: “Tiểu thư, những năm qua không ngờ người phải sống ở một nơi như thế này…”

Ads
';
Advertisement