Vương ma ma bên cạnh Đàm thị cũng nói xen vào: “Đại tiểu thư, phu nhân là thân thích có quan hệ huyết thống với ngài, nếu phu nhân là người tàn nhẫn như ngài nói, thế tiểu thư vì ngài mà bị giam ở Đông Cung, ngay cả con của ngài thậm chí còn không thể giữ được mạng sống…”
“Nguyệt Oánh bị giam ở Đông Cung là lỗi của ta?” Minh Lan Nhược ngắt lời Vương ma ma, bình tĩnh nhìn bà ta.
Vương ma ma bắt gặp ánh mắt nàng nhìn bà ta, bà ta bỗng nhiên chột dạ, lẩm bẩm: “Chuyện này…không phải là…”
“Rõ ràng là do nàng ta muốn hãm hại ta, cố ý tự mình rơi xuống nước để bị sảy thai, dẫn đến kết quả bệ hạ mất đi hoàng tôn, vì tức giận ngài mới cấm nàng ta vào Đông Cung!” Minh Lan Nhược lần nữa lạnh lùng ngắt lời bà ta.
Trong lòng Minh Nguyệt Oánh không có Thái tử nên đương nhiên nàng ta cũng chẳng thèm quan tâm đến đứa trẻ trong bụng.
Đàm thị cao giọng tức giận nói: “Con bé Nguyệt Oánh chỉ là nhất thời hồ đồ, là do ta từ nhỏ đã luôn yêu cầu nó phải nhượng bộ cho con nên con bé mới thấy bất công mà căm hận…”
“Đúng, nàng ta căm hận, vì nàng ta đã có người trong lòng nhưng vì người mà phải gả vào Đông Cung khiến người trong lòng của nàng ta phải bỏ mạng nơi chiến trường.” Minh Lan Nhược tiếp tục lạnh nhạt cất lời.
Đàm thị sững người, không thể tin nhìn Minh Lan Nhược.
Làm sao nha đầu này lại biết được chuyện này!
Minh Lan Nhược khẽ thở dài: “Từ nhỏ đến lớn, di nương luôn bảo ta muốn làm gì thì cứ làm, khi cha quản giáo ta người cũng cản lại, ta đã từng cho rằng người là người yêu thương con nhất trên thế gian này, cho đến sau này khi ta phạm phải lỗi lầm lớn, phụ lòng sự kỳ vọng của cha ta mới hiểu ra thế nào là bị ghét cho ngọt cho bùi.”
Chỉ cần cha có ở nhà, ông sẽ đích thân dạy nàng, để nàng học thêm được nhiều điều.
Nhưng dù sao ông cũng là đàn ông, còn phải thượng triều, còn phải bôn ba bận rộn ở Hàn Lâm viện nên thời gian ở nhà quá ít ỏi.
Với tư cách là nữ chủ nhân của quốc phủ, Đàm thị đã cố tình chiều chuộng để nàng có tính cách kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì.
Sắc mặt Tần thị ngày một tái nhợt, bà ta tức giận hét lên: “Con đây là đang vu oan giá họa cho ta, lẽ nào ta cưng chiều con cũng là sai sao?”
Minh Lan Nhược nhìn bà ta, nhàn nhạt cất giọng: “Nhưng di mẫu này, người luôn phạt Nguyệt Oánh khi nàng ta phạm lỗi, luôn kỷ luật nàng ta rất nghiêm khắc, người tận lực biến nàng ta trở thành một thục nữ mẫu mực.”
Trong kinh thành này nàng chỉ được biết đến với diện mạo xinh đẹp đầy kiêu ngạo, còn Nguyệt Oánh lại nổi tiếng là một thiếu nữ với tài năng thơ ca và hội họa xuất chúng.
Sắc đẹp chỉ có giá trị khi đi chung với trí tuệ, còn với một người thiếu nữ chỉ có sắc đẹp mà không có trí tuệ thì sắc đẹp lại chính là lưỡi dao hủy hoại cuộc đời họ.
Giống như kiếp trước nàng đã gây ra bao thảm họa bi thảm hại chết biết bao nhiêu người.
Minh Lan Nhược nhìn gương mặt bàng hoàng tái nhợt của Đàm thị: “Người muốn muội muội nổi bật áp đảo ta, nàng ta lại cho rằng ta là người ép nàng ta phải gả vào Đông Cung, cũng là người gián tiếp giết chết Mộ tướng quân cho nên nàng ta ôm hận với ta, thế nhưng tất cả chuyện này đều vì lòng tham của di mẫu đã hại nàng ta.”
Mộ gia là nhà mẹ của Thái hậu, trên thực tế cũng môn đăng hộ đối với quốc phủ nhưng Đàm thị lại không hài lòng.
Đàm thị bủn rủn tay chân đứng không vững, bà ta phải nhờ Vương ma ma đỡ mới không bị ngã.
Bà ta nghẹn ngào nhìn Lan Nhược: “Lan Nhược, con hiểu lầm ta cũng không sao, nhưng Nguyệt Oánh là muội muội duy nhất của con, ta cũng chỉ có một đứa con gái là nó, con hãy cứu con bé, cứu con bé với!”
Nói xong bà ta quỳ phịch xuống, nước mắt rơi lã chã.
Ngay cả Vương ma ma cũng quỳ rạp xuống, vừa khóc vừa ôm lấy đùi Minh Lan Nhược: “Đại tiểu thư, dù thế nào thì phu nhân cũng là mẫu thân của người, cầu xin người cứu lấy ngài ấy và tiểu thư với!”
Minh Lan Nhược nhanh tay lẹ mắt tránh sang một bên, nhanh chóng né được bàn tay dính đầy nước mắt nước mũi của Vương ma ma.
“Đừng đụng vào ta!” Nét mặt nàng lạnh lùng đầy nghiêm nghị.
Sự áp bức nhất thời khiến Vương ma ma khiếp sợ, hai tay bà ta cứng đờ ngay giữa không trung.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn Đàm thị: “Hở ra là quỳ, nước mắt lưng tròng, đó không phải là hành động của một thiếp thất khi ép đứa con yếu đuối của mình vào tay người khác, và đó cũng không phải là hành vi của nữ chủ nhân quốc phủ có thể làm ra.”
Đàm thị sửng sốt, bà ta xuất thân từ một gia đình nhỏ.
Nếu không có mẫu thân của Minh Lan Nhược là Tiêu Quan m thì cũng chẳng đến lượt bà ta được tái giá trở thành vợ kế của Minh Quốc công.
Ông ta cũng nhiều lần nhắc bà ta phải đọc thêm các loại kinh sử tử tập (loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập), không được dạy con gái trở nên ki bo hà tiện, mà bà ta lại tự ti nhất về xuất thân và tầm nhìn hạn hẹp của chính mình.
Lời nói của Minh Lan Nhược giống như một cây gậy khẽ đâm vào tim bà ta.
Biểu cảm của Đàm thị lúc xanh lúc trắng, bà ta miễn cưỡng nắm lấy tay Vương ma ma đứng dậy.
Bà ta nén cơn tức giận, cắn môi lạnh lùng nói: “Minh Lan Nhược, nếu ta tuân theo cách hành xử của một nữ chủ nhân trong nhà, con cũng đừng nghĩ đến ngày đưa hai nô tì Xuân Hòa và Cảnh Minh rời khỏi đây. Con là Điệu vương phi, con dấu chứng thư trên giấy bán thân là của bệ hạ!”
Minh Lan Nhược thở dài: “Di mẫu, người không cần phải giả vờ làm mẹ hiền nữa, nếu đổi lại thành muội muội ta, e là người đã sớm giao người cho nàng ta luôn rồi nhỉ?”
Tất cả nô tì đều sửng sốt, ánh mắt nhìn Đàm thị cũng thay đổi.
Suy cho cùng cũng chẳng phải là con gái ruột của phu nhân, chẳng trách đại tiểu thư lại không thân thiết gần gũi với bà ta.
Minh Lan Nhược rũ mắt nhấp một ngụm trà: “Ta giao khế ước bán thân ra là vì phụ thân, chừa cho người một đường lui, hình như di mẫu đã hiểu nhầm gì rồi.”
Nói xong, nàng liếc nhìn ngoài cửa: “Tiểu Hi Nhi, con tới cũng đã tới rồi, sao còn không vào đây?”
Đàm thị và Vương ma ma khó hiểu nhìn ra ngoài cửa.
Quả nhiên, có một cái đầu nhỏ đáng yêu đang thò ra khỏi cửa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất