Minh Lan Nhược - FULL

Trong chốc lát, Minh Lan Nhược bỗng vui vẻ lên hẳn, nàng tươi cười đưa quả lê cho Vương ma ma: “Gọt đi, chúng ta ăn lê, loại lê tươi ngon như thế này rất khó kiếm.”
Những gia đình quan lại bình thường không thể ăn được, chỉ có những hoàng tử được sủng ái như Tần Vương mới được chia loại này.
Dựa vào sự hiểu biết của nàng về Thượng Quan Hoành Nghiệp ở kiếp trước, tên tham vọng này quả thực đã bị nàng lay động.
Ngày hôm sau, Minh Lan Nhược thức dậy, rửa mặt chải đầu xong, chuẩn bị lên đường đến Quốc Công Phủ.
Một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay áo nàng: “Mẫu thân muốn đến nhà ngoại sao?”
Minh Lan Nhược sửng sốt, cúi đầu nhìn đứa trẻ đang ngậm một chiếc bánh bao: “Làm sao con biết?”
Tiểu Hi Nhi vừa nhai bánh bao vừa đắc ý nói: “Con thấy mẫu thân lấy hai thứ trong hộp trang điểm, trên đó có ấn tín của ngoại công!”
Minh Lan Nhược cưng chiều đưa tay véo mũi thằng bé: “Tiểu Hi Nhi của chúng ta thông minh nhất, con ở nhà chơi với Đình Đình ngoan nhé, mẫu thân sẽ mau chóng quay về.”
“Nhưng con muốn đi xem nhà ngoại công trông như thế nào, con khỏe lắm, con còn có thể bảo vệ mẫu thân nữa.” Tiểu Hi Nhi liếm nước trên ngón tay nhỏ như một chú mèo, khuôn mặt tròn vo nghiêm túc.
Minh Lan Nhược sửng sốt, suy nghĩ một chút rồi đồng ý: “Được, nhưng con phải nghe lời.”
Tính thời gian thì hôm nay phụ thân đã lên đường từ giờ Mão rồi.
Tiểu Hi vui mừng khôn xiết, nhét vội chiếc bánh bao vào miệng: “Vâng ạ!”
Mặc dù biết ngoại công không thích mình, nhưng cậu bé vẫn muốn đến xem nơi mẹ mình lớn lên.
Minh Lan Nhược dắt Tiểu Hi Nhi đến thẳng Minh Quốc Công Phủ, trước khi vào cửa, nàng khẽ nói bên tai cậu bé vài câu.
Tiểu Hi Nhi chớp đôi mắt to linh hoạt gật đầu.
Sau khi báo tin, đoàn người thuận lợi vào phủ, những người hầu không dám chậm trễ.
Khi vào đến hoa viên ở hậu viện, Đàm thị dẫn theo nha hoàn và bà tử thân cận của mình đã đó ngồi chờ nàng từ sớm.
Vừa thấy nàng tiến vào, Đàm thị lập tức đứng dậy, đi tới đón tiếp niềm nở: “Lan Nhược, con đã đến rồi, mau dâng trà cho tiểu thư, còn có cả những món điểm tâm nàng ấy thích ăn nữa.”
Minh Lan Nhược bình tĩnh nhìn Đàm thị: “Dì à, dì vất vả quá, Tiểu Hi Nhi, con mau gọi dì là dì ngoại.”
Tiểu Hi cười tươi nhìn Đàm thị có vẻ ngoài hiền từ: “Con chào dì ngoại, con là Tiểu Hi Nhi.”
Đàm thị ngẩn người, mặc dù đã nghe người hầu báo rằng Lan Nhược dẫn đứa con riêng kia vào phủ, nhưng trong lòng bà vẫn không khỏi khó chịu.
Nhà quyền quý nào có thể dung thứ cho một đứa con riêng không rõ nguồn gốc vào cửa, huống hồ nhà họ Minh lại là một gia tộc danh giá đã tồn tại hàng trăm năm.
Nhưng hiện tại, bà… cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Tuy nhiên, đứa con của Minh Lan Nhược lớn lên trông đáng yêu như cục cưng vậy, đôi mắt to tròn sáng ngời như một chú mèo con đáng yêu.
Bà mỉm cười, lấy ra một chiếc vòng tay bằng vàng nhỏ nhắn tinh xảo đưa cho Tiểu Hi Nhi: “Ngoan, đây là quà ra mắt của dì ngoại tặng con.”
Minh Lan Nhược nhìn chiếc vòng tay tinh xảo đẹp mắt, đúng là một món đồ đáng yêu, nàng gật đầu với Tiểu Hi.
Tiểu Hi nhận lấy, sau đó chắp tay cảm ơn Đàm thị, giọng nói ngọng nghịu: “Cảm ơn dì ngoại.”
Đàm thị thấy vậy, mới kêu người rót trà cho Minh Lan Nhược: “Cha con chỉ là cứng miệng mềm lòng thôi, mặc dù lần trước mắng con, nhưng sau đó ông ấy lại vì con mà cầu xin hoàng đế.”
Vừa nói, bà vừa thở dài: “Nhưng bệ hạ không muôn gặp cha con, cha con ông ta đã quỳ bên ngoài Thái Cực Điện suốt hai tiếng đồng hồ.”
Trong lòng Minh Lan Nhược vừa chua xót vừa cay đắng.
Kiếp trước, nàng chỉ biết đến tình yêu, nhưng lại quên mất người thực sự yêu thương mình, nàng đúng là ích kỷ đến cực điểm.
Nàng khẽ nói: “Là con có lỗi với phụ thân.”
Đàm thị thấy vậy, trao đổi ánh mắt với ma ma đứng bên cạnh, rồi lại hỏi: “Đúng rồi, lần này con đột nhiên trở về là có chuyện gì vậy?”
Minh Lan Nhược lấy ra hai tờ giấy từ trong túi và nói: “Đây là tờ khế ước bán thân của hai cô gái Xuân Hòa và Cảnh Minh. Họ đã bồi bạn với con từ khi còn nhỏ. Giờ con muốn đưa họ về Điệu Vương Phủ. “
Xuân Hòa và Cảnh Minh không chỉ thân thiết với nàng như chị em, mà còn là những võ tỳ mà phụ thân để lại cho nàng, không nên ở lại Quốc Công Phủ làm nha hoàn bưng trà rót nước.
Lúc đầu khi nàng bị giam lỏng, không thể liên lụy đến Xuân Hòa và Cảnh Minh, nhưng giờ nàng đã được ra ngoài.
Đàm thị nhìn khế ước bán thân, do dự nói: “Không phải là dì keo kiệt, nhưng các nàng là nha hoàn của Quốc Công Phủ, đã vào Quốc Công Phủ thì không thể tùy tiện giao cho con, tuy nhiên…”
Minh Lan Nhược cười khẩy trong lòng, quả nhiên đã đến rồi, nàng thuận nước đẩy thuyền hỏi: “Tuy nhiên thế nào ạ?”
Đàm thị gần như vò nát chiếc khăn tay, vẻ mặt khó xử: “Nếu con có thể giúp Nguyệt Oánh phục sủng ở chỗ thái tử, giúp nàng ta điều dưỡng thân thể, mang thai tiểu hoàng tôn. Đợi đến khi Nguyệt Oánh hạ sinh, dì sẽ đích thân đưa hai nha hoàn này đến cho con.”
Minh Lan Nhược ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng: “Nếu con không đồng ý thì sao?”
Yêu cầu này chẳng phải là đang coi nàng như bảo mẫu hầu hạ Minh Nguyệt Oánh sao?
Đàm thị ôm ngực, vành mắt đỏ ửng: “Lan Nhược, nương của con mất sớm, ta đã nuôi nấng con từ khi con còn nhỏ, con tự hỏi lòng mình xem ta có lúc nào giống như những người mẹ kế ác độc ngoài kia bạc đãi con chưa, ngay cả mắng ta cũng chưa từng mắng con dù chỉ một chữ, con có thừa nhận hay không?”
Minh Lan Nhược nhìn bà, khẽ gật đầu: “Đúng, ta thừa nhận.”
Đàm thị đẫm nước mắt hỏi tiếp: “Mọi người trong phủ ai cũng biết ngay cả khi con nghịch ngợm, cha con muốn đánh phạt con theo gia pháp, có lần nào không phải do ta cản lại?”
Minh Lan Nhược im lặng, nàng chỉ cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn đầu ngón tay của mình.
Đàm thị run giọng nói: “Từ nhỏ ta đã dạy Nguyệt Oánh không được tranh giành với con, đồ trong phủ con có gì thì nó chắc chắn không có được, tất thảy mọi thứ đều ưu tiên con, con bé cứ trách ta thiên vị, nhưng còn con, con có nhớ tới những cái tốt của ta không?”

Ads
';
Advertisement