Minh Lan Nhược - FULL

Nơi ở của nha hoàn trong phủ Quốc công còn tốt hơn nơi này!
Minh Lan Nhược cũng không để ý, chỉ cười nhẹ: “Đây chính là viện tốt nhất của phủ Điệu Vương, nhưng cũng chỉ là nơi trú ngụ thôi, không cần phải quá chú trọng, chỉ cần có thể sống yên ổn và đoàn tụ với các ngươi là được rồi.”
Xuân Hòa và Cảnh Minh cố nén nước mắt, mỉm cười nói: “Phải, cuối cùng chúng ta cũng có thể gặp lại tiểu thư rồi.”
Tiểu thư thực sự đã trưởng thành rồi, trên người dường như có sự điềm tĩnh và phong độ không kém gì Quốc công.
Chớp mắt đã đến buổi chiều, Minh Lan Nhược thu dọn một ít quần áo đơn giản, cùng Tiểu Hi Nhi và Cảnh Minh lên xe ngựa của hoàng cung, được cấm quân hộ tống đến Đường Sơn.
Đàm ma ma đã sớm sai người đợi dưới chân núi và dẫn họ lên hành cung suối nước nóng Đường Sơn.
Nơi họ ở là biệt viện yên tĩnh, nằm trên cao, không khí trong lành, mở cửa sổ là có thể nhìn thấy cảnh tuyết trắng phủ lên những cây thông xanh phía sau núi, khiến lòng người cảm thấy thoải mái.
Tiểu Hi Nhi chạy đến bên cửa sổ, ngạc nhiên la lên: “Oa, đẹp quá!!”
“Thái hậu thật chu đáo, thu xếp xong Lan Nhược sẽ đến thỉnh an Thái hậu.”
Minh Lan Nhược biết đây là chỗ Thái hậu đã dặn người sắp xếp cho họ, cúi đầu cảm tạ Đàm ma ma.
Đàm ma ma lùi bước để tránh lễ của nàng, mỉm cười nói: “Điệu Vương phi quá khách khí rồi, Thái hậu đã dặn, người trước tiên hãy dẫn Tiểu thiếu gia đi ngâm suối nước nóng, sau đó nghỉ ngơi một chút, thỉnh an để ngày mai…”
Sau khi Đàm ma ma rời đi, Tiểu Hi Nhi vui vẻ tiến tới kéo tay Minh Lan Nhược: “Mẫu thân, con chưa từng đi ngâm suối nước nóng bao giờ.”
“Được, lát nữa chúng ta sẽ đi.” Minh Lan Nhược mỉm cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, mũm mĩm của cậu bé.
Cảnh Minh vừa sắp xếp đồ đạc, vừa cười nói: “Tiểu thư hãy dẫn Tiểu thiếu gia đi đi, nô tỳ sẽ ở đây sắp xếp hành lý sau đó kiểm tra xung quanh.”
Minh Lan Nhược hiểu ý của Cảnh Minh, nhất định phải hiểu rõ tình hình của biệt quán, đề phòng bị người khác hãm hại.
Minh Lan Nhược mỉm cười gật đầu rồi dẫn Tiểu Hi đi ngâm suối nước nóng.
Đường Sơn là hành cung suối nước nóng của hoàng gia, có đến mười mấy nguồn nước nóng và biệt viện được xây dựng xung quanh, nên dù là giữa mùa đông ngọn núi vẫn tràn ngập các loại hoa và thực vật quý hiếm.
Khi còn nhỏ, mỗi lần nàng đều đi cùng với mẫu thân, nên khá quen thuộc đường đi.
Nhưng Tiểu Hi như một chú khỉ con mới thoát ra khỏi lồng, nhảy nhót khắp nơi, thấy cái gì cũng lạ, còn muốn leo lên cây mà đi.
“Con đi chậm thôi, cẩn thận ngã đấy!” Minh Lan Nhược chỉ có thể đuổi theo phía sau, kéo cũng kéo không nổi con khỉ nhỏ này.
Đến khi nàng không cẩn thận vô tình mà trẹo chân, Tiểu Hi Nhi mới chịu dừng lại.
Cậu bé ủ rũ đi tới, nắm lấy tay nàng đặt lên đầu: “Mẫu thân, con xin lỗi, con sẽ là chiếc gậy của mẫu thân!”
Minh Lan Nhược vừa cười vừa thở dài, nhấn mạnh vào cái trán nhỏ của cậu: “Còn như thế nữa, mẫu thân sẽ không dẫn con ra ngoài chơi nữa.”
“Nàng nhìn xuống mắt cá chân của mình, có chút đau nhức nhẹ, nhưng không nghiêm trọng.

Nàng đành dắt Tiểu Hi Nhi đến suối nước nóng gần nhất, dưới sự phục vụ của cung nữ trong biệt viện, nàng cùng Tiểu Hi Nhi thay áo choàng tắm và ngâm mình trong suối nước nóng.
Minh Lan Nhược sai cung nữ cho hỗn hợp tinh dầu hoa hồng mình điều chế vào hồ suối nước nóng, khiến căn phòng tràn ngập hương thơm ấm áp.
Tiểu Hi Nhi như một chiếc bánh nếp trắng trẻo tròn trịa, ban đầu còn sợ hãi bám lấy chân Minh Lan Nhược, rồi từ từ lăn lộn trong làn nước.
Sau một lúc, cậu bé thực sự như một chú cá nhỏ, lắc lư đôi chân mập mạp của mình, học được cách nổi trên mặt nước, khuôn mặt nhỏ phồng phồng thổi bong bóng.
“La la la, Tiểu Hi là một chú cá nhỏ, bơi mãi bơi mãi, bơi đến vòng tay của mẹ!”
Vừa ngây ngô vừa dễ thương, khiến các cung nữ bên cạnh không nhịn được cười: “Tiểu Hi thật giỏi.”
Các cung nữ đều chạy tới tranh nhau lấy điểm tâm ra để dỗ dành, trêu chọc cậu bé và rất thích thú ôm chú cá “mập” dễ thương này.
Minh Lan Nhược ngâm mình trong suối nước nóng, mỉm cười nhìn cậu bé chơi vui vẻ.
Nhưng bầu không khí yên bình và vui vẻ này nhanh chóng bị phá vỡ.
“Thơm quá, đã ngâm trong nhiều suối nước nóng ở Đường Sơn, lần đầu tiên mới ngửi thấy mùi hương này.”
“Lần này theo Thái hậu đến Đường Sơn không có phi tần nào trong cung, nên hương thơm này chắc chắn là do cung nữ chuẩn bị cho Chu tiểu thư.”
“Vậy thì chúng ta được hưởng lợi nhờ Chu tiểu thư rồi…”
Giữa tiếng cười nói, khen ngợi, một nhóm cô gái mặc trang phục suối nước nóng mỏng nhẹ dẫn theo các nha hoàn của mình bước vào.
Đột nhiên họ phát hiện ra có người đang ngâm mình trong suối nước nóng.
Một tiểu thư khuôn mặt dài khinh thường nhìn Minh Lan Nhược, giọng điệu mắng mỏ nói: “Đám hạ nhân các ngươi, dám đưa cả con mình vào ngâm suối nước thơm chuẩn bị cho chúng ta sao, muốn bị phạt đòn phải không!”
Minh Lan Nhược còn chưa kịp lên tiếng, cung nữ bên cạnh đã đứng dậy, cau mày nói: “Đây là Điệu vương phi đưa tiểu thiếu gia đến ngâm mình, các vị tiểu thư nên cẩn trọng lời nói.”
Khi nghe vậy, bọn họ hầu như đều không phản ứng kịp, lần này theo Thái hậu đến bái Phật đều là những tiểu thư chưa thành thân, nhưng sao lại có một vị Vương phi xuất hiện ở đây.
Điệu… vương phi, vương phủ nào lại dùng tước hiệu xui xẻo như vậy?
Tiểu thư đứng đầu, khuôn mặt lạnh lùng còn kiêu ngạo, khẽ cười nhạo: “Ta còn tưởng là ai, hoá ra là đại tiểu thư phủ Minh Quốc công mới vừa được thả ra.”
Lúc này, những tiểu thư khác mới phản ứng.
“Đây chính là nữ nhân suýt nữa trở thành thái tử phi, nhưng lại có thai đây sao?”
“Trời ơi, ả ta vẫn còn mặt mũi mà sống sao, thật là xúi quẩy!”
“Người phụ nữ như vậy đến ngâm suối nước nóng, không biết có gây bệnh gì cho chúng ta không!”

Ads
';
Advertisement