“Minh đế! Oan uổng! Đây là vu khống! Là vu khống trắng trợn bất lương!”
Chu đại tướng quân phẫn nộ, nếu không phải tứ chi ông ta đã bị phế, e rằng ông ta đã lao thẳng đến đánh chết Từ đại nhân rồi.
Từ đại nhân lạnh lùng nói: “Chu đại tướng quân, năm đó những binh sĩ thi hành nhiệm vụ, những quán ăn họ ghé qua dọc đường, thậm chí cả những người dân đi săn trong núi đã chứng kiến vụ nổ núi giết người, hạ quan đều đã tìm được từng người một, hơn nữa lời khai của họ đều có thể chứng thực cho nhau!”
Các vị đại thần nhìn bản tấu trình của Đại Lý Tự về vụ án diệt môn Tiêu gia năm xưa cùng một số bằng chứng được sao chép, trên mặt đều lộ vẻ kinh hãi.
Chu Sâm cảm nhận được ánh mắt của các vị đại thần, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Ngươi nhất định là ngụy tạo chứng cứ!”
Từ đại nhân vừa đảo mắt nhìn xung quanh, vừa chắp tay nói với Hoàng đế: “Nếu Minh đế và các vị đại nhân không tin, có thể cho triệu tập toàn bộ nhân chứng lên điện để đối chất!”
Sắc mặt Minh đế càng khó coi hơn, khoảng thời gian này lão ta cho người của Đông Xưởng theo dõi Từ Mộc Ngôn!
Cũng không thấy lão đầu này có động tĩnh gì, sao đột nhiên hôm nay lại giáng cho lão ta một đòn chí mạng như vậy!
Minh đế chỉ có thể tìm cách lấp liếm chuyện này trước: “Chuyện này hệ trọng, Từ khanh có thể lui triều sau rồi vào nghị sự với trẫm…”
“Chính vì một tháng trước Minh đế nói chuyện này hệ trọng, nên vi thần đã cẩn thận kiểm chứng, ngoài những nhân chứng này, còn có cả vật chứng!”
Từ đại nhân lại từ trong tay áo lấy ra mấy phong thư, tuyên bố trước mặt mọi người:
“Năm đó, vị phó tướng được Chu Sâm ra lệnh dẫn người đi diệt môn Tiêu gia, vì lo lắng sau này sẽ bị Chu Sâm diệt khẩu, đã giữ lại thư tay của Chu Sâm!”
Minh đế đau đầu, tay áo của Từ lão đầu này là túi càn khôn sao? Ông ta rốt cuộc giấu nhiều thứ như vậy bằng cách nào?!
Chu Sâm không thể tin nổi nhìn những bức thư đó: “Từ Mộc Ngôn…!”
Từ đại nhân nhướn mày hỏi: “Sao vậy, Chu đại tướng quân không nhận ra bút tích của mình nữa sao, không sao, ta đây có bản sao chép, muốn nhớ lại xem ngươi đã viết gì không?”
Nói xong, Từ đại nhân dừng lại cười lạnh:
“Cũng phải, vị phó tướng kia cũng không ngờ mình lại chết sớm như vậy, chưa kịp dùng những bức thư này để đổi lấy mạng sống của mình, Chu đại nhân đương nhiên không biết là phó tướng kia đã không làm theo lời ngươi nói là đốt những bức thư đó!”
Từ đại nhân vốn xuất thân là quan viên thẩm án, từng bước ép sát Chu Sâm:
“Vị phó tướng kia thậm chí còn chưa kịp tự bẩm báo cho ngươi sau khi xác nhận đã giết sạch toàn bộ người già trẻ lớn bé Tiêu gia.”
“Ngươi đã phái một đội thân binh khác, mai phục trên đường, giết chết vị phó tướng kia và những binh sĩ thi hành nhiệm vụ!”
Sắc mặt Chu Sâm méo mó nắm chặt hai tay, Từ lão đầu này sao lại có những thứ này, năm đó vị phó tướng kia quả nhiên đã phản bội ông ta!
Minh đế không nhịn được theo bản năng nhìn về phía Thương Kiều, tình hình hiện giờ cấp bách, sao người này không nói gì?
Hắn có bản lĩnh hóa giải tình hình trước mắt, chỉ cần hắn chịu lên tiếng, nhất định sẽ khiến Từ Mộc Ngôn lão đầu này lập tức ngậm miệng!
Nhưng Thương Kiều lại như hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt nóng ruột xen lẫn bối rối của Hoàng đế.
Hắn chỉ tiếp tục mân mê chuỗi hạt ngọc bích trong tay, bộ dạng như thể việc này không liên quan đến mình, vẫn cứ cao cao tại thượng.
Nhìn Minh đế trong lòng vừa tức giận vừa phẫn uất.
Tên khốn kiếp!
Ngược lại, Chu Đồng Thần lập tức sáng mắt lên, như tìm được sơ hở liền cao giọng nói:
“Từ đại nhân, vừa rồi ngươi còn nói đã tìm được những binh sĩ thi hành nhiệm vụ năm đó, bây giờ lại nói những người này bị cha ta diệt khẩu, chẳng phải là tự mâu thuẫn sao?”
Minh đế cũng ho khan: “Đúng vậy, Từ khanh có phải bị tiểu nhân bên dưới che mắt rồi không?”
Từ đại nhân nghiêm nghị nói Hoàng đế,: “Minh đế đừng lo lắng, gian nhân không thể che mắt thần!”
Ông ta đảo mắt nhìn các vị đại thần xung quanh, cao giọng nói: “Đám thân binh Chu gia lại bỏ sót hai tên lính truyền tin dò đường mà không giết!”
“Năm đó hai tên lính truyền tin thấy tình hình không ổn, trốn trên cây nên mới may mắn sống sót, không dám quay về quân doanh Chu gia, nay đã được vi thần tìm thấy!”
Các vị đại thần nhìn nhau, vẻ mặt phức tạp, quả thực bọn họ không ngờ tới trong đó lại có nhiều tình tiết phức tạp như vậy.
Chu Đồng Thần nghẹn họng, nhìn về phía Chu Sâm: “Cha…!”
Chu Sâm không nói gì, thở hổn hển, ánh mắt nhìn Từ đại nhân tràn đầy sát khí.
Từ đại nhân lại lạnh lùng nói: “Quên chưa nói với Chu đại tướng quân, trong số nhân chứng của vi thần, còn có hai thân binh Chu gia năm đó tham gia thi hành nhiệm vụ diệt khẩu!”
Chu Đồng Thần kinh hãi biến sắc: “Không thể nào! Người của Chu gia quân chúng ta không thể phản bội cha ta! Nhất định là ông ngụy tạo nhân chứng!”
Các vị đại thần xung quanh nghe thấy vậy, quay phắt sang nhìn với ánh mắt kỳ quái…
Sao nghe câu này giống như Chu đại công tử thừa nhận phái người đi diệt khẩu, chỉ là không tin thân binh của mình lại bị mua chuộc?
Chu Đồng Thần nhanh phản ứng lại, biết mình lỡ lời, khuôn mặt nặng nề.
“Ý của ta là người của Chu gia quân chúng ta sẽ không làm ra chuyện tày trời như vậy, cho dù có làm, cũng sẽ không phản bội cha ta!”
Lời giải thích này nghe còn có vẻ hợp lý, nhưng sao nghe thế nào cũng toát ra vẻ biện minh yếu ớt bất lực.
Chu Sâm lạnh lùng nói: “Thần nhi, không cần giải thích, giả thật tự khắc sẽ rõ!”
Mạc Ngự sử lúc này bước lên, nghiêm khắc quát Chu Sâm: “Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, Chu Sâm, nếu ngươi có gan, thì gọi nhân chứng lên đối chất!”
Nói xong, ông ta quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: “Bệ hạ, chuyện này thật sự là kinh thiên động địa, Tiêu gia mấy đời trung nghĩa với đất nước, nam nhi xả thân nơi sa trường, người già trẻ em lại bị gian nhân ở hậu phương diệt môn!”
“Bệ hạ, thần là người đứng đầu Đô Ngự Sử, vừa thay Minh đế ngài nắm giữ trách nhiệm giám sát trăm quan, xin ngài hãy hạ chỉ…tam ty hội thẩm!”
Mạc Ngự sử vừa lên tiếng, Từ đại nhân, phe quan văn trong triều không ít người đều lần lượt quỳ xuống: “Bệ hạ, thần thỉnh cầu ngài hạ chỉ tam ty hội thẩm!”
Trong số các võ tướng, kỳ thực cũng có một số người là môn sinh của Tiêu gia nên vẫn luôn vì vậy mà bị bài xích, tức giận nhưng không dám nói, chỉ biết bảo toàn cho bản thân trước đã.
Nhưng lúc này thấy phe quan văn xung phong, bọn họ cũng không còn lo sợ thế lực Chu gia lớn mạnh, đồng loạt phẫn nộ quỳ xuống.
“Bệ hạ, chúng thần chờ mệnh lệnh của ngài!!”
Toàn thân Minh đế cứng đờ, ai bảo Hoàng đế không có lúc bất lực, lúc này lão ta khác gì bị đặt trên vỉ nướng chịu chết chứ.
Mà Thương Kiều lại không giúp lão ta không chế cục diện.
Lúc này, Chu Sâm nhìn chằm chằm Hoàng đế: “Minh đế tin tưởng vi thần trong sạch là đủ rồi.”
Lời này ám chỉ rõ ràng chỉ cần Hoàng đế bảo vệ ông ta, cho dù tất cả chứng cứ đều là thật, cũng không xác đáng!
Minh đế hít một hơi thật sâu, trước tiên dùng kế hoãn binh, kéo dài chuyện này qua hôm nay, sau đó nghĩ cách xem là âm thầm giết Từ Mộc Ngôn hay là dùng cách nào khác để che giấu chuyện này.
Lão ta ôm trán: “Các khanh đều biết chuyện này hệ trọng, trẫm mấy hôm nay thân thể có chút không khoẻ, cho trẫm…”
“Minh đế thân thể không khoẻ, vậy để bản tọa cùng Minh đế về tẩm điện nghỉ ngơi gặp thái y, các vị đại nhân lui triều trước đi.” Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
Mọi người sửng sốt, nhìn về phía Thương Kiều từ nãy đến giờ vẫn chưa nói một lời.
Hắn đứng dậy, thản nhiên ngước mắt lên, nhưng lại nhìn về phía Hoàng đế.
Minh đế nhíu mày, Thương Kiều rốt cuộc cũng lên tiếng vậy là đồng ý với lão ta sao?
Lão ta lập tức gật đầu: “Thương ái khanh nói đúng! Trẫm đi gặp thái y trước, tạm thời bãi triều.”
Các vị đại thần lập tức xôn xao bàn tán, một số vị đại thần chính trực muốn ngăn cản: “Bệ hạ, sao có thể như vậy được?”
Lúc này, Thương Kiều lại đột nhiên lạnh lùng nhìn Chu Sâm rồi nói thêm một câu:
“Còn về Chu đại tướng quân, ngươi dính líu quá sâu vào chuyện này, để chứng minh trong sạch, ngươi tốt nhất nên tạm thời ở lại trong cung mấy ngày, đừng về nữa.”
Hắn nheo đôi mắt sâu thẳm khó lường: “Tránh trường hợp bị các vị ngự sử dâng tấu buộc tội ngươi cấu kết với thuộc hạ, giết người diệt khẩu.”
Thương Kiều vừa dứt lời, các vị đại thần chính trực cũng im lặng hơn một chút, điều này cũng khiến Minh đế thở phào nhẹ nhõm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất