Minh Lan Nhược - FULL

Chu Sâm cau mày, hồ nghi nhìn Thương Kiều: “Bệ hạ, thần là nam tử, sao có thể cư ngụ hậu cung…”
Thương Kiều muốn làm gì?
“Trong cung thiếu gì cung điện không có phi tần cư ngụ, Chu đại tướng quân không cần lo lắng, sẽ có thị vệ canh giữ cửa cung, không cần bận tâm, huống hồ tứ chi của ngơi đều phế cả rồi, chắc cũng không gây ra chuyện gì khuynh đảo hậu cung.”
Thương Kiều thản nhiên nói.
Chu Sâm cau mày: “Bệ hạ, việc này không ổn!”
Nếu bị giam lỏng trong cung, làm sao ông ta liên lạc được với bên ngoài, làm sao ứng phó với thế cục hiểm ác sắp tới?
Tuy Thương Kiều là tử địch của ông ta, nhưng vẫn luôn cùng chung lập trường với hắn trong chuyện Tiêu gia, tên thái giám kia vì lấy lòng Hoàng đế mà ra tay còn độc ác hơn ông ta nhiều.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng lại dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Hơn nữa, điều kỳ lạ là, Từ Mộc Ngôn, Mộc lão đầu và những lão đầu khác luôn nhắm vào ông ta lúc này lại im lặng?
Chẳng phải bọn họ là những người ghét Đông Xưởng và Thương Kiều nhất sao?
“Vì các vị ái khanh không phản đối, vậy cứ làm theo ý của Cửu Thiên Tuế, ý của hắn chính là ý của trẫm.”
Minh đế thấy Từ đại nhân, Mộc đại nhân,… dường như cũng không có gì để nói, xoa thái dương đang giật giật liên hồi.
Lúc này, lão ta thật sự cảm thấy đầu óc mình đau âm ỉ, căng tức, bực bội khó chịu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
“Bệ hạ!”
Chu Sâm ngăn cản không kịp, Minh đế đã vội vàng được công công dìu rời khỏi.
Một đám thị vệ cấm quân theo sau Tiểu Tề Tử tiến vào.
“Mời Chu đại tướng quân, nô tài đã sắp xếp chỗ ở cho ngài, đảm bảo sẽ khiến ngài hài lòng.” Tiểu Tề Tử cười nói nhưng ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
“Chết tiệt!” Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng, dò xét, chán ghét của các vị đại thần xung quanh, sắc mặt Chu Sâm khó chịu vô cùng.
Nếu biết trước hôm nay như vậy thì ông ta thà không vào triều còn hơn.

Đến hậu điện.
“Hỗn láo! Từ Mộc Ngôn, lão đầu chết tiệt đó rốt cuộc muốn làm gì! Trẫm nhất định khiến ông ta sống không bằng chết!”
Minh đế đi đi lại lại, tức giận mắng Từ đại nhân.
Thương Kiều lại ung dung ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Bệ hạ bớt giận.”
Minh đế đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm vào hắn: “Trẫm không phải bảo ngươi phải quan sát nhất cử nhất động của Từ Mộc Ngôn sao? Không phải ngươi nói chuyện này vẫn trong tầm kiểm soát sao?”
Lúc trước, khi Từ Mộc Ngôn lật lại vụ án diệt môn Tiêu gia ngay tại triều đình, Thương Kiều đã nói chuyện này trong tầm kiểm soát, nói hắn sẽ theo dõi từng hành động của Từ Mộc Ngôn.
Nên lão ta mới yên tâm giao chuyện này cho Thương Kiều!
Suốt thời gian qua, Từ Mộc Ngôn cũng không có động tĩnh gì khác, lão ta còn tưởng lão đầu đó đã bị Thương Kiều trấn áp không dám điều tra nữa!
Vậy mà hôm nay chuyện lại đến nước này, còn có cả nhân chứng vật chứng, gây ra sóng gió lớn như vậy!
Thương Kiều không trả lời thẳng vào câu hỏi của Minh đế, mà bưng chén trà công công vừa rót lên: “Thần có thể giúp bệ hạ dẹp yên chuyện này, nhưng thần cũng đã nói, Chu Sâm khiến thần không thoải mái.”
“Ngươi có ý gì?” Minh đế dừng bước, nhìn Thương Kiều.
“Ý của thần là, bệ hạ xử lý Chu Sâm thì đương nhiên chuyện này sẽ kết thúc.” Thương Kiều thong thả thổi trà.
Minh đế lạnh mặt: “Thương Kiều! Có phải trẫm ban úa nhiều ân sủng cho ngươi rồi không, nhiều đến mức khiến ngươi không biết trời cao đất dày là gì! Ai khiến ngươi không thoải mái là ngươi giết người đó luôn sao.”
Thương Kiều khựng lại, nhìn Hoàng đế: “Vậy bệ hạ không muốn như vậy sao?”
Minh đế vốn đã đau đầu, lúc này nhìn bộ dạng ung dung của Thương Kiều càng thêm nhức đầu hơn: “Ngươi thật hỗn xược, vì Minh Lan Nhược mà ép trẫm đến mức này sao?”
“Đúng vậy, thần đang ép bệ hạ đưa ra quyết định, nếu bệ hạ không làm, thần không thể hầu hạ bệ hạ nữa.” Thương Kiều bình tĩnh nói.
Minh đế tức giận trừng mắt nhìn Thương Kiều, giận dữ quát: “Thứ hỗn láo nhà ngươi! Lại vì tiện nhân đó mà dám cãi lời trẫm? Thật vô lý!”
Lão ta giận dữ hất tay, làm đổ toàn bộ đồ trên bàn xuống đất: “Thương Kiều, trẫm hiện tại rất muốn ngươi tự tay giết Minh Lan Nhược, nếu ngươi không giết nàng ta, đừng làm chức Cửu Thiên Tuế này nữa, ngay cả Đông Xưởng cũng đừng ở nữa!”
Minh đế cảm thấy mình bị phản bội, cảm giác đó khiến lão ta hận không thể bắt Minh Lan Nhược rồi băm nát nàng ta!
Thương Kiều vì Minh Lan Nhược mà dám cãi lời lão ta đến mức này, điều này tuyệt đối không thể chấp nhận được!
Nhưng Thương Kiều nhìn bộ dạng tức giận của Minh đế thì chỉ cười khẩy: “Vậy sao, xem ra bệ hạ bị Chu Sâm chọc giận đến mức phát bệnh rồi, ngay cả những lời vô lý này cũng nói ra được.”
“Lời vô lý? Ngươi xem lại ngươi đang nói gì đi! Người đâu, áp giải hắn xuống, giam vào Lăng Vân Điện, không cho ai thăm nom, tự kiểm điểm bản thân, chưa kiểm điểm xong thì không được bước chân ra khỏi cung!”
Minh đế nhìn bộ dạng ngang ngược của Thương Kiều, tim như thắt lại, lão ta ôm ngực, bực bội quát.
Nhưng khi lão ta ra lệnh lại không ai đáp lời.
Vậy mà hai bên thái giám hầu hạ không có phản ứng gì.
“Người đâu! Tất cả đều điếc hết rồi sao!” Minh đế bực bội cao giọng.
Trước đây, khi lão ta cãi nhau với Thương Kiều, cũng có lúc nổi giận, dù sao một lát sau, lão ta sẽ nhượng bộ.
Các cung nhân đều cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy bọn họ cãi nhau.
Nhưng lần này thì khác!
Lão ta nhất định phải cho Thương Kiều một bài học! Để hắn biết được kết cục của việc nhận được ân sủng mà dám kiêu ngạo!
Nhưng lần này, thái giám không hành động, ngay cả cấm quân thị vệ ở cửa cũng như điếc, đều làm ngơ trước lời nói của lão ta.
Lúc này, Minh đế rốt cuộc cũng thấy bất thường, sắc mặt thay đổi như nhận ra điều gì, nhìn về phía Thương Kiều.
Thương Kiều nhấp một ngụm trà, ngẩng đôi mắt phượng lạnh lùng lên, thản nhiên nói: “Cách bệ hạ xử lý phi tần hậu cung không thích hợp để áp dụng lên thần, quá nhẹ nhàng, người nên giết thần mới đúng, dù sao ai dám cãi lời người, người cũng đều muốn giết người đó.”
“Ngươi… ngươi… ngươi vậy mà dám… sao ngươi dám…” Minh đế run rẩy chỉ vào Thương Kiều.
Sao hắn có thể đối xử với lão ta như vậy!
Thương Kiều đứng dậy, phủi phủi tay áo: “Xem ra bệ hạ đã tỉnh táo hơn một chút rồi, vậy mời bệ hạ ở đây tiếp tục tỉnh táo đi, khi nào người suy nghĩ kỹ càng muốn xử lý Chu Sâm như thế nào, thì phái người báo cho thần một tiếng, thần sẽ lại đến.”
Nói xong, hắn không ngần ngại đi ra ngoài.
“Thương Kiều! Ngươi dám!” Minh đế lạnh lùng gọi hắn lại.
Thương Kiều dừng bước trước khi ra khỏi cửa, nhìn Hòa công công: “Bệ hạ lại lên cơn bệnh rồi, người ở đây tĩnh dưỡng ngài ấy, không cho phép gặp ai cả, ăn uống thanh đạm, cần thiết thì nhịn ăn.”
“Vâng, Đốc chủ đi thong thả, lão nô nhất định hầu hạ bệ hạ chu đáo.” Hòa công công mỉm cười, tiễn Thương Kiều.
Minh đế loạng choạng, sắc mặt trắng bệch, tức giận đến toàn thân run rẩy:
“Tốt… tốt… tốt lắm, trẫm bị cẩu tử do chính mình nuôi lớn cắn một nhát… Trẫm muốn xem ai dám ngăn cản trẫm, trẫm là thiên tử!”
Nói xong, lão ta muốn xông ra ngoài!
Hòa công công vung tay lên, mấy thái giám lập tức tiến lên, một trái một phải đè Minh đế xuống ghế, Minh đế loạng choạng ngã ngồi vào ghế.
Hòa công công cười lạnh nhìn Hoàng đế đang khiếp sợ và không dám tin: “Bệ hạ, người bị bệnh nặng, đầu óc hồ đồ quá rồi, hay là suy nghĩ kỹ lại lời Thiên Tuế đại nhân nói, có nên giữ lại Chu Sâm hay không?!”
Nói xong, ông ta cung tay để tất cả mọi người trong điện đều lui ra ngoài, “ầm” một tiếng đóng cửa lại!

Ads
';
Advertisement