Minh Lan Nhược - FULL

Tay Ẩn thư sinh đang nâng chén trà khựng lại.
Hắn nheo đôi mắt thản nhiên cúi đầu nhìn nữ tử đang nằm trên đầu gối mình: “Tiểu nương tử, có thể sắp xếp lại ngôn từ một chút được không? Đốc chủ không thích nghe lời này đâu.”
Minh Lan Nhược bật cười, đôi mắt cong hình bán nguyện tựa như một con hồ ly: “Đúng vậy, Đốc chủ lúc ấy kiểu gì cũng sẽ nói ‘bản tọa dù không phải nam nhân cũng có thể khiến nàng khóc’.”
Ẩn thư sinh nhướng mày: “Tiểu nương tử biết là tốt.”
Nàng ái muội dùng quạt nhẹ vuốt ve cằm hắn: “Cho nên, đây là lý do ta càng thích tiểu thư sinh hơn, ngươi biết cách nói đùa, chịu để ta trêu chọc, còn Đốc chủ thì hung thần ác quỷ.”
Chỉ cần trêu chọc một cái là nổ, nổ theo đủ mọi nghĩa.
Ẩn thư sinh nhức đầu: “…”
Nha đầu này thật sự quá giỏi việc được voi đòi tiên.
Nàng đã nắm chắc được cách thức hành xử của hắn, mỗi khi cải trang thành người khác thì từ giọng nói, hình dáng, tướng mạo, tính tình đều nhất quán.
“Thôi vậy, tiểu thư sinh không chịu nổi ân sủng của tiểu nương nương, lần sau cứ để Đốc chủ đến đi, ngài ấy mới trị được người.” Ẩn thư sinh khẽ hừ một tiếng.
Minh Lan Nhược bật cười, bỗng nhiên chống người dậy quỳ gối thẳng lưng.
Cánh tay mềm mại của nàng vòng qua cổ hắn, từ trên cao nhìn xuống: “Thật sao? Ngươi nỡ sao? Ta đâu dám làm những điều này với Đốc chủ.”
Nàng vừa nói, vừa cúi đầu hôn lên hàng mi thanh tú của hắn.
Rồi sau đó liên tiếp hôn xuống trán, sống mũi, gò má, cố tình tránh né môi hắn, cho đến khi dừng lại ở yết hầu.
Ẩn thư sinh không nhịn được hít một hơi dài, thân thể hơi cứng lại cố nhịn không động đậy.
Minh Lan Nhược thuận thế đẩy hắn ngã xuống giường, cúi đầu nhìn hắn, khóe mắt đuôi mày đều có nét trêu chọc và vẻ đẹp mê hoặc hiếm thấy.
Nàng thích nhất là bắt nạt tiểu thư sinh, ngày thường luôn bị người nào đó bắt nạt, chỉ khi hắn là tiểu thư sinh mới ngoan ngoãn nghe lời nàng.
Lông mi dài của Ẩn thư sinh khẽ run, đôi mắt như phủ sương mù u ám cố gắng kiềm chế.
“Ta rất nhớ chàng, tiểu thư sinh.”
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng cởi thắt lưng hắn, lời nói mang hàm ý khác, cúi đầu như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi mỏng của hắn.
Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng luồn vào trong áo, lòng bàn tay mềm mại áp lên lồng ngực ấm áp, cảm nhận trái tim đang đập rộn ràng.
“Chàng cũng nhớ ta đúng không? Đã là mưu sĩ thì phải hầu hạ chủ nhân.” Ánh mắt nàng long lanh như nước, khẽ cười cởi bỏ y phục của chính mình.
Lần này, nàng chủ động, chủ động khám phá tất cả của hắn, chủ động khao khát hắn.
“Tiểu nương nương…” Ánh mắt hắn dần trở nên mê ly, có chút ngẩn ngơ trước sự chủ động và nhiệt tình của nàng.
Không biết vì sao, hắn lại cảm nhận được sự lo lắng trong nhiệt tình ấy, nàng đang lo lắng cho những việc hắn sắp làm…
Cho nên mới muốn dùng sự giao hòa của thân thể để xóa tan đi bất an.
Nhìn thân thể trắng nõn của nữ tử trên người, hắn khẽ thở dài, ngẩng đầu hôn lên đôi môi nàng, chịu đựng sự thăm dò của nàng: “Đừng lo lắng, gió mưa rồi sẽ qua.”
Ngoài cửa sổ, gió mưa âm u.
Trong phòng có ngọn lửa ấm áp đang cháy, trên bếp nhỏ, ấm trà sôi sùng sục, hương trà lan tỏa.

Bảy ngày sau
“Phụ thân, thương thế của người còn chưa khỏi, không cần thiết phải đến đại triều hôm nay đâu?” Chu Đồng Thần khó hiểu nhìn Chu đại tướng quân đang mặc triều phục.
Phụ thân bảy ngày trước bị người của Đông Xưởng vứt trở về, toàn thân đầy mùi rượu xem lẫn với vết thương, rõ ràng là bị ngâm trong vò rượu đến bất tỉnh.
Đúng là đã bị lột da, phải mất ba ngày hai đêm mới hồi phục được chút sức lực yếu ớt.
Trải qua chuyện này, phụ thân gầy đi rất nhiều, đáng lẽ nên ở nhà dưỡng thương, vì sao nhất định phải lên triều?
Chu Sâm để thị vệ giúp mình chỉnh trang gọn gàng, thậm chí còn cho thiếp thất đến che giấu sắc mặt tái nhợt của mình, ông ta lạnh lùng nói:
“Ngươi sợ cái gì, Cửu Thiên Tuế tự ý bắt giam ta, nên đã bị bệ hạ trách phạt, ta phải thừa thắng xông lên, để bệ hạ nhìn thấy ta bị Cửu Thiên Tuế hành hạ thế nào!”
Để bệ hạ trong lòng áy náy với ông ta, cũng để cho văn võ bá quan nhìn thấy, ông ta dù vào Đông Xưởng cũng còn sống trở ra.
Chứng minh thời thế đã khác, Cửu Thiên Tuế hiện tại đã “mất ân sủng”, người thông minh nên biết đầu quân cho ông ta mới có tiền đồ.
Chu Đồng Thần như được khai sáng gật đầu: “Phụ thân nói đúng, con lên triều cùng người”
Chu Sâm nhìn chính mình trong gương đồng, ánh mắt kiên định cười lạnh: “Cửu Thiên Tuế sau này tuyệt đối không còn là cánh tay đắc lực của bệ hạ nữa, hắn có thể làm được thì Chu gia chúng ta cũng có thể làm được!”
Không phải chỉ đơn giản là nịnh nọt Hoàng đế và tu đạo luyện đan sao?
Chu Sâm cũng có thể làm được!
Triều đường này, ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, ngày tháng tốt đẹp của Cửu Thiên Tuế đã đến hồi kết!
Quả nhiên…
Trên đại triều, quần thần đều ngẩn ngơ nhìn Chu Sâm đột nhiên ngồi xe lăn xuất hiện.
Bọn họ thật không ngờ Chu đại tướng quân sau khi đi Đông Xưởng vẫn có thể giữ khí sắc tốt như vậy, nhìn qua không có gì đáng ngại, không giống như lời đồn đại sắp chết.
“Chẳng lẽ bệ hạ thật sự trách phạt Đốc chủ đó của Đông Xưởng… Không cho phép hắn làm hành hạ Chu tướng quân sao?”
“Chưa từng thấy ai từ Đông Xưởng ra mà có thể nhanh chóng lên triều như vậy.”
“Trước đây vẫn luôn nghe nói chủ gia tử của Đông Xưởng đã mất đi ân sủng, chẳng lẽ là thật sao?”

Mọi người bàn luận sôi nổi và đó cũng đều nằm trong dự liệu của Chu Sâm, tuy vết thương vẫn còn đau, nhưng tâm tình ông ta rất tốt.
Cho đến khi…
“Chu đại tướng quân đi Đông Xưởng nhưng khi về trông khí sắc của ngài càng tốt hơn, thật hiếm thấy.” Giọng nói của Hình bộ thượng thư Từ đại nhân đột nhiên vang lên sau lưng ông ta.
Chu Sâm giật mình cười lạnh: “Từ đại nhân, khí sắc của ngài có vẻ không tốt lắm, sao vậy, điều tra vụ án không thuận lợi?”
Từ đại nhân nheo mắt vuốt râu: “Đúng vậy, hy vọng Chu đại tướng quân hôm nay có thể luôn giữ được khí sắc tốt như vậy.”
Nói xong câu nói đầu voi đuôi chuột này, Từ đại nhân cùng Ngự sử đại phu Mạc đại nhân và một nhóm người đi lên triều.
Chu Sâm hừ lạnh: “Ghét nhất mấy đám văn thần này, thích ra vẻ thần bí.”
Chu Đồng Thần nói: “Phụ thân không cần để ý đến đám tiểu nhân đó.”
Trên triều đường, Hòa công công như thường lệ hô: “Có việc thì tấu , không có thì bãi triều.”
Nhìn thấy Chu Sâm lên triều, Minh đế nhìn Cửu Thiên Tuế thản nhiên ngồi một bên, trong lòng càng thêm khó chịu.
Lão ta cố ý hỏi han ân cần đối với Chu Sâm một phen trước khi các đại thần tấu trình.
Sau đó khi Mạc Ngự sử định vạch tội Chu Sâm ngay tại triều vì quản lý quân lính không nghiêm, khiến quân mã giẫm đạp dân chúng hơn hai trăm người bị thương vong, lão ta lại mắng Mạc Ngự sử nghe gió ra mưa, vu oan giá họa.
Ép Mạc Ngự sử tức giận tím tái mặt mày, trừng mắt nhìn Chu Sâm nhưng lại không thể nói gì.
Chiêu này của Minh đế khiến cho văn võ bá quan đều có nhận thức mới về mức độ sủng ái của Chu Sâm.
Một số triều thần vốn định cùng Mạc Ngự sử vạch tội Chu Sâm đành phải tránh né, tấu trình chuyện khác.
Chu Đồng Thần đi theo sau Chu Sâm thở phào, thậm chí còn lạnh lùng liếc nhìn Cửu Thiên Tuế, âm thầm thề sau này nhất định phải lấy đầu tên cẩu thái giám này để tế cờ!
Cửu Thiên Tuế đột nhiên nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng quỷ dị, như ánh mắt của Diêm La địa ngục, khiến Chu Đồng Thần giật mình, không dám nhìn nữa.
Cửu Thiên Tuế lười nhác nhướng mày, chậc, lại là một tên phế vật nhàm chán.
Ngay lúc sắp bãi triều, Từ đại nhân đột nhiên lại bước ra: “Bệ hạ, thần có bản muốn tấu.”
Minh đế vừa nhìn thấy ông ta đã cau mày định lên tiếng: “Từ ái khanh…”
Từ đại nhân lại tự ý nói tiếp: “Tháng trước, bệ hạ chỉ thị vi thần điều tra rõ ràng vụ án phế Thái tử liên quan đến việc tiêu diệt Tiêu gia, nay đã có kết quả.”
Nói xong, ông ta lấy ra một xấp văn thư từ trong tay áo, không đưa cho Hòa công công, mà tiếp tục tự ý đưa cho những người xung quanh xem.
Minh đế thấy vậy, đột nhiên có dự cảm không lành, lập tức ra hiệu cho người đến thu hồi đồ trong tay Từ đại nhân.
“Từ Mộc Ngôn, ngươi đang làm cái gì vậy, những thứ này là cái gì, mau đưa những thứ này cho trẫm!”
Nhưng Từ Mộc Ngôn lại lấy ra một quyển tấu chương đưa cho Hòa công công đang chậm rãi tiến đến:
“Bệ hạ không cần gấp, mọi người đều có phần, thần đã chuẩn bị cho ngài một bản tổng hợp chi tiết…”
“Tổng hợp lại quá trình Chu đại tướng quân Chu Sâm năm xưa làm thế nào để dẫn người trên đường đưa tiễn linh cữu nhân gia của Tiêu gia về quê, cho nổ núi, ngụy tạo sạt lở núi, diệt Tiêu gia và xóa bỏ các loại chứng cứ.”
Trong tay Chu Sâm cũng được Từ đại nhân nhét một bản, ông ta vừa nhìn, sắc mặt lập tức méo mó, không còn vẻ mặt tươi cười như trước nữa.
Cuối cùng ông ta cũng hiểu được ý tứ trong lời nói âm dương quái khí của Từ lão đầu tử trên đường lên triều!
Lão đầu Từ Mộc Ngôn này, hôm nay muốn trên triều đường, kích động trận chiến gió tanh mưa máu!
Cửu Thiên Tuế nghe tiếng ồn ào trên triều đường, vừa cúi đầu nén cười, vừa chơi đùa chiếc nhẫn trên lòng ngón tay.
Ừm, thế này mới thú vị.

Ads
';
Advertisement