Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược bỗng chốc cảm thấy mềm lòng, nàng chưa bao giờ run sợ trước vô vàn lần truy sát nguy hiểm và cận kề cái chết.
Suốt hơn một năm qua, nàng luôn đối mặt hiểm nguy, nên tâm trí lúc nào cũng lạnh băng và tỉnh táo.
Thế nhưng giờ phút này, nàng lại thấy sống mũi cay cay, khóe mắt như muốn nhoè đi.
Nàng bước thêm hai bước, rồi bất chợt nhấc váy chạy đến như chim bay về rừng, nhào vào vòng tay đang dang rộng của hắn.
“Thương Kiều, sao chàng đến muộn vậy?!”
Thương Kiều ôm nàng vào lòng khẽ vuốt ve tấm lưng gầy, cúi đầu dịu dàng dỗ dành bên tai nàng: “Ừ, đều là lỗi của ta, bị kẻ xấu lừa vào cung nên Nhược Nhược sợ rồi sao?”
Minh Lan Nhược vùi mặt vào lòng hắn, hít hà mùi hương trầm thoang thoảng trên người, trái tim vốn cứng rắn bỗng chốc yếu mềm.
Nàng ấm ức đấm nhẹ vào ngực hắn: “Đúng vậy, đều là lỗi của chàng! Đều tại chàng!”
Rõ ràng không phải lỗi của hắn, nhưng được hắn ôm chặt như vậy, cảm giác có người để dựa dẫm khiến con người ta trở nên yếu đuối.
Chỉ có kẻ được yêu thương mới có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc, tìm kiếm sự an ủi như vậy, không cần lúc nào cũng phải mạnh mẽ sáng suốt nữa.
Chính vì vậy mới có biết bao người muốn được yêu thương, nâng niu.
Nhưng mà, không sao cả… Chỉ cần ở trước mặt hắn, chỉ cần trong khoảnh khắc này, sự yếu đuối và vô lý của nàng đều có thể được bao dung.
“Sao chàng biết ta ở đây?” Minh Lan Nhược khẽ hỏi.
Nàng sợ hắn lo lắng nên không để lại tin tức cho hắn, chỉ báo cho người trong phủ, định lát nữa sẽ tự đi tìm hắn.
Nào ngờ hắn lại đến trước.
“Ta đã nhìn thấy từ lúc nàng xuất hiện trên kiệu lúc tiến vào kinh thành. Nếu không, nàng nghĩ mình có thể dễ dàng vượt tường vào kinh thành như vậy sao?”
Thương Kiều siết chặt vòng tay, ôm chặt lấy nàng như muốn khắc sâu nàng vào trong lòng mình.
Hắn khẽ thở dài nhắm mắt lại, vùi mặt vào mái tóc mềm mại của nàng, để che giấu đi sự hung ác trong đáy mắt.
Rõ ràng đã tự nhủ phải buông tay để nàng tự do bay lượn, cũng biết phải để nàng tự mình đối mặt với nguy hiểm.
Nàng có thể từng bước đi đến ngày hôm nay, thì hắn nên tin tưởng vào khả năng sinh tồn trong mọi nghịch cảnh của nàng.
Con đường phía trước sẽ càng thêm nguy hiểm, hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh che chở, không thể chắn hết mọi mũi tên hắc ám cho nàng được.
Nhưng khi biết nàng gặp nguy hiểm, hắn vẫn muốn nhốt nàng vào lồng son do chính tay mình tạo ra.
Mỗi ngày chỉ cần mặc những bộ y phục mềm mại, lộng lẫy nhất, ngồi trên đùi hắn, hưởng thụ sự yêu thương và hơi ấm của hắn là đủ rồi.
Không bao giờ để nàng rời khỏi tầm mắt của hắn dù chỉ một bước.
Không muốn gió sương, đao kiếm chạm vào nàng dù chỉ một chút.
Thế nhưng, tiểu cô nương của hắn lại muốn cầm đao kiếm, nắm giữ quyền lực để sánh vai cùng hắn.
Phải làm sao mới có thể ép bản thân không đối mặt với nỗi bất an có thể mất nàng?

Cách đó không xa, trên tầng hai có một thân ảnh mặc y phục xanh lam đứng lặng người nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau trong sân.
Khuôn mặt Sở Nguyên Bạch thoáng chút ngỡ ngàng, tự hỏi có phải mình nhìn nhầm hay không.
Vì sao Đốc chủ lại xuất hiện trong sân viện của mình, và nữ tử trong lòng hắn có phải là Minh Lan Nhược lạnh lùng vô tình kia không?
Tuy rằng những ngày qua nàng đối xử với hắn ta rất tốt, cũng rất dịu dàng, gần gũi, dần dần xem hắn ta như đệ đệ.
Nhưng mà, cô nương yếu đuối, thậm chí có chút vô cớ gây sự kia… thật sự là “tỷ tỷ” bình tĩnh, lạnh lùng của hắn ta sao?
Vì sao nàng lại có biểu cảm như vậy? Thương Kiều dù có quyền thế ngập trời, cũng chỉ là một thái giám thôi.
Sở Nguyên Bạch lặng lẽ đưa tay sờ lên bụng dưới, nơi đó hơi nóng lên, là Huyết Cổ hùng trùng đang bồn chồn, bất an, như thể không thể kiềm chế địch ý với Thương Kiều.
Cứ như Thương Kiều là kẻ thù của hùng trùng vậy, thật kỳ lạ!
Rõ ràng trước đây chỉ cảm thấy đối phương là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng bây giờ ngay cả trái tim hắn ta cũng như bị ảnh hưởng, một loại cảm xúc chua xót, kỳ quái lan tràn.
Hắn ta hít sâu vài hơi, cố gắng đè nén sự bực rộn và thù địch trong lòng.
Sở Nguyên Bạch xoay người rời đi trong lòng rối bời.
Thế nhưng, ngay lúc hắn ta xoay người, Thương Kiều bỗng nhiên giương đôi mắt phượng lạnh lẽo, u ám nhìn theo bóng lưng hắn ta.
“Hiền đệ của nàng xem ra đã thay đổi rất nhiều.”
Minh Lan Nhược lười nhác tựa vào lòng hắn: “Luyện cổ trùng, không phải chỉ cứ nhốt tất cả cổ trùng vào trong một cái chum rồi để chúng tự chém giết lẫn nhau.”
Nàng cầm lấy một lọn tóc dài của hắn, vừa nghịch vừa thản nhiên nói: “Đặc biệt là loại ‘nhân hình cổ trùng’ đã trưởng thành, lợi hại như Tiểu Bạch, muốn thuần phục thì cần phải có thời cơ và sự kiên nhẫn.”
Vì ba mươi vạn đại quân Tây Nam trong tay hắn ta, nàng nhất định phải thu phục được con “cổ trùng thiếu niên” xinh đẹp, xảo quyệt lại mạnh mẽ này.
Hơn nữa, chính hắn ta tự mình dâng mình đến cửa để câu dẫn Cổ Thần, chẳng khác nào miếng thịt béo tự nhảy ào miệng, không ăn thì thật uổng phí.
“Hắn đẹp, hay là bổn tọa đẹp?” Thương Kiều bỗng nhiên nheo mắt nguy hiểm siết chặt eo nàng.
Minh Lan Nhược im lặng một lúc, ngoan ngoãn nói: “Đương nhiên là Đốc chủ đẹp nhất…”
Đại ca, chàng mới là con cổ trùng nguy hiểm, đáng sợ nhất mà ta từng gặp đấy!
Thương Kiều lúc này mới hài lòng mỉm cười, thản nhiên nói: “Cô nương thật thành thật, sẽ có thưởng.”
“Thưởng gì?” Nàng có chút tò mò ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn cúi đầu, nói nhỏ bên tai nàng, Minh Lan Nhược lập tức đỏ mặt, trừng mắt lườm hắn một cái: “Đây chả khác nào là thưởng cho chàng!”
Tên này thật biết cách dỗ dành người khác.
Thương Kiều khẽ cười, cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của nàng: “Tiểu nương tử chẳng lẽ không nên thưởng cho ta sao? Ta đã không nhúng tay vào việc nàng luyện cổ trùng rồi đấy.”
Nếu là trước kia thì hắn đã sớm giết chết Sở Nguyên Bạch rồi.
Nhưng trong mắt Nhược Nhược, địa vị của Sở Nguyên Bạch và Đại Hoàng là như nhau, đành thôi vậy.
Đại Hoàng lười biếng nằm ườn ra ợ một tiếng, lật người tiếp tục ngủ.
Chậc, tên cẩu tử ngu ngốc lại dám so sánh với nó.

Sở Nguyên Bạch mang theo tâm sự nặng nề đi về phía trước, bỗng nhiên nhìn thấy một nha hoàn bưng một thau quần áo đi ngược chiều.
Hắn ta liếc mắt nhìn: “Đây là y phục của tỷ tỷ sao?”
“Vâng, Tiểu vương gia, đây là y phục bẩn của Minh phi nương nương và ngài thay ra hôm nay, nô tỳ đang mang đến phòng giặt.” Nha hoàn cung kính hành lễ.
Sở Nguyên Bạch nhìn thấy y phục của mình và Minh Lan Nhược lẫn lộn vào nhau, trong lòng bỗng thấy rung động khó hiểu.
Hắn ta đột nhiên nói: “Ngươi đưa y phục cho ta là được, để ta tự mang đi, ngươi đi chuẩn bị cho tỷ tỷ một chén cháo nóng đi.”
“Vâng.” Nha hoàn tuy có chút khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu, đưa thau quần áo cho Sở Nguyên Bạch, rồi xoay người đi về phía nhà bếp.
Thiếu niên bưng thau quần áo chậm rãi đi xuống lầu, nhưng lại không đi đến phòng giặt, mà trở về phòng mình.
Hắn ta đặt thau quần áo lên bàn, nhìn chằm chằm vào đống y phục đang quấn lấy nhau hồi lâu.
Bỗng nhiên, hắn ta cầm lấy một chiếc áo choàng ngoài dính chút máu của Minh Lan Nhược.
Ánh mắt hắn ta có chút trống rỗng, thế nhưng lại không tự chủ được cúi đầu vùi chóp mũi cao thẳng vào trong y phục của nàng.
Mùi máu nhàn nhạt, mùi thơm cơ thể của nữ tử, mùi thuốc thảo dược hắn ta đã bôi cho nàng, còn có chút mùi của bụi đất…
Tất cả hòa quyện vào nhau, phảng phất bên chóp mũi, khiến hắn ta nhớ đến khoảnh khắc nàng nắm chặt lấy tay mình không buông.
Giống như một vò rượu ngon, lúc đầu uống vào không cảm thấy nồng, cũng không có cảm giác gì, nhưng bỗng nhiên khi ở một mình, hậu kì của loại rượu này lại mạnh mẽ, chậm rãi xộc thẳng lên.
Hắn ta có chút mê mang, vô thức khẽ gọi: “Tỷ tỷ…”

Ads
';
Advertisement