Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược chưa kịp động thì Sở Nguyên Bạch đã hành động, hắn ta giữ chặt lấy cổ tay Hương Na: “Hương Na, dừng tay!”
Hương Na trừng mắt nhìn Minh Lan Nhược, vùng vẫy muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn ta: “Ca ca, huynh đừng quản muội! Ả ta đã hại chết Tần Ngọc Trầm đại ca! Ả ta còn làm nhục muội nữa!”
Tóc nàng ta đã bị cạo trọc, đến giờ vẫn chỉ là một lớp tóc ngắn ngủn, chỉ có thể trùm khăn lên đầu!
Sở Nguyên Bạch không giữ nổi, Hương Na ngay lập tức xông về phía Minh Lan Nhược.
Bỗng nhiên, một con nhện mập tròn, màu vàng sọc đen từ trên cành cây cao buông tơ xuống.
Vừa hay dừng lại ở giữa Minh Lan Nhược và Hương Na, hay nói đúng hơn là dừng lại trên chóp mũi Hương Na.
Con nhện mập bằng bàn tay người đàn ông cũng không ngờ mình lại đáp xuống vị trí không đúng lắm, bốn mắt nhìn nhau với nữ nhân.
“Hự…” Bụng lớn của Đại Hoàng bị chóp mũi Hương Na húc vào, nó nheo tám con mắt đỏ ngầu lại.
Rồi ợ một cái, phun ra một làn khói mỏng manh màu đỏ thẫm.
Rồi ngay sau đó Hương Na che mặt hét lên nhảy loạn xạ tại chỗ.
“A a a a a – Cái gì thế này! Minh Lan Nhược, ngươi dám thả con sâu độc để đối phó với ta! Ngứa quá, ngứa quá! ca ca, huynh thấy không?! Giết ả, giết ả!”
Đại Hoàng khinh bỉ đảo tám con mắt trắng dã.
Nữ nhân này còn không bằng nhị cẩu tử Thương Kiều, thật ồn ào!
Nhị cẩu tử chỉ biết im lặng, ngất xỉu một cách tao nhã!
Còn một đám thị vệ Miêu Cương nhìn thấy Đại Hoàng từ xa đều kinh hãi.
Bọn họ không phải hộ vệ bình thường, mà là Cổ Sư bên cạnh Đại Vu sư Sở Nguyên Bạch, tất nhiên đều nhận ra Đại Hoàng…
Vị thần vốn nên ở trên bức họa của đàn tế.
Nhện thần vương mắt đỏ!
Ngay sau đó, tất cả Cổ vệ đồng loạt “Phịch!” quỳ xuống đất, chắp tay niệm chú bằng tiếng Miêu Cương…
“Trời đất tạo vật chứng giám, hoa mộc miên đỏ ở dưới, Hồn Cổ Thần ở trên, vạn trùng ở dưới, tế tự Sở Nguyên Bạch bái kiến Nhện Thần Vương!”
Hương Na ngây người, nhìn một hồi lâu bỗng nhiên cũng kích động quỳ xuống…
“Thần… Là Nhện thần vương, Thánh Nữ Hương Na tham kiến Nhện thần vương! Nhất định là Thiên Thần phù hộ, Thiên Thần công nhận ta là Thánh Nữ chân chính mới để Nhện thần vương giáng thế!”
Tám con mắt của Đại Hoàng lần này không còn xúc động chảy nước mắt nữa.
Nó ghét bỏ liếc nhìn Hương Na bị cái ợ hơi của mình khiến khuôn mặt nổi đầy mẩn đỏ, ngươi là Thánh Nữ cái quái gì chứ?!
Đại Hoàng dùng tám cái chân lông lá vuốt vuốt mấy sợi lông tơ trên đầu, quay đầu về phía Minh Lan Nhược, kiêu ngạo ưỡn bụng.
Thấy chưa Ma nữ!
Ngươi còn không mau quỳ xuống cho bổn đại thần, đây mới là khí chất mà nó nên có, chứ không phải bị ngươi nhổ lông!!
Minh Lan Nhược nhìn nó vênh váo tự đắc đến mức sắp đứt tơ nhện, khẽ nhướng mày cười.
“Hự!” Nàng đưa tay không khách khí chộp lấy cái bụng phệ của nó.
Sau đó, trước mặt đám Cổ vệ và Hương Na, Minh Lan Nhược tiện tay đặt nó lên vai, áy náy cười…
“Xin lỗi, thất lễ rồi, cẩu tử nhà ta ăn no quá lên cơn thần kinh.”
Đại Hoàng suýt chút nữa bị bóp tới buồn nôn! Vặn vẹo cái bụng!
Trời ạ, nó mới ăn no thôi mà! Ma nữ độc ác! Ngươi mới là kẻ lên cơn thần kinh!
Oa oa oa!! Tóc nhiều thì ghê gớm lắm sao! Sớm muộn gì ta cũng cắn trọc đầu ngươi!
Nó không cam lòng túm chặt lấy một lọn tóc của Minh Lan Nhược, tủi thân cắn mạnh.
Đám Cổ vệ đều ngây người dụi dụi mắt, bọn họ đang nhìn thấy cái gì thế này?
Nhện thần vương vĩ đại như Đại Hoàng mắt đỏ, vậy mà lại là cẩu tử do nữ nhân này nuôi sao? À không, là sủng vật sao?
Hương Na không thể tin nổi khi thấy Đại Hoàng ngoan ngoãn nằm trên vai cắn tóc Minh Lan Nhược. nàng.
Nàng ta đột nhiên đứng bật dậy, đưa tay muốn túm lấy Đại Hoàng: “Nhện thần vương là của ta!”
Tay nàng ta còn chưa kịp chạm vào Đại Hoàng, đã bị Sở Nguyên Bạch chặn lại: “Hương Na dừng tay!”
Cùng lúc đó, Đại Hoàng không khách khí phun ra một ngụm chất lỏng màu đỏ về phía nàng ta.
Không biết nó lấy đâu ra sức mạnh mà lại phun xa đến vậy, suýt chút nữa phun trúng đầu Hương Na rồi.
Chất lỏng rơi xuống đất nhanh chóng ăn mòn khoảng đất lớn.
Bọt khí sôi trào và khói hôi thối bốc lên khiến đám Cổ vệ và Hương Na đều kinh hãi lùi lại mấy bước.
Hương Na run rẩy sợ hãi, nếu như vừa rồi chất lỏng kia phun trúng đầu, trúng mặt mình, thì làm gì còn mạng?
Minh Lan Nhược xoa xoa đầu Đại Hoàng: “Đừng hung dữ như vậy, Đại Hoàng, về lồng ngủ một lát đi.”
Đại Hoàng lầm bầm bò dọc theo người Minh Lan Nhược, chui vào đi ngủ trong chiếc lồng tre đặc chế bên hông nàng.
Ánh mắt của đám Cổ vệ nhìn Minh Lan Nhược càng trở nên cung kính và sùng bái.
Sở Nguyên Bạch nhìn thấy cảnh này, không khỏi thở dài, hắn ta đương nhiên hiểu được tâm tình của đám Cổ vệ.
Bọn họ còn chưa được chứng kiến cảnh tượng Minh Lan Nhược khống chế côn trùng giết địch ở quy mô lớn như thế nào đâu.
So với Hương Na, thì nàng giống Thánh Nữ chân chính của Miêu Cương hơn.
“Tỷ tỷ, Hương Na chỉ mới mười lăm tuổi nên không hiểu chuyện, lỡ đắc tội với Nhện thần vương, mấy vết mẩn đỏ trên mặt này phải làm sao bây giờ?” Sở Nguyên Bạch cười khổ hỏi Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược dường như không để bụng, từ trong hòm thuốc móc ra một lọ sứ nhỏ màu trắng ném cho Sở Nguyên Bạch.
“Khói do Đại Hoàng ợ ra, không có độc, bôi một chút cho Hương Na là được.”
Dùng nước tiểu của Đại Hoàng pha loãng, bôi lên mặt là khỏi ngay.
Sở Nguyên Bạch nhận lấy lọ sứ, đưa cho Hương Na, cả người Hương Na thất hồn lạc phách.
Nàng ta nhìn lọ sứ, lại nhìn Minh Lan Nhược, bỗng nhiên không nhịn được òa khóc…
“Tại sao, tại sao cái gì cũng là của ngươi, Cổ Thần là của ngươi, Nhện thần vương cũng là của ngươi! Rõ ràng ta mới là Thánh Nữ, tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy!”
Nói xong, nàng ta dậm chân, xoay người bỏ chạy!
Minh Lan Nhược: “…”
Nàng đã làm gì nàng ta đâu chứ, sao nàng lại giống kẻ phụ tình vậy?
“Xin lỗi, tỷ tỷ, con bé đó quá tùy hứng rồi!” Sở Nguyên Bạch bất lực, chỉ có thể lập tức sai Cổ vệ đuổi theo Hương Na.
Minh Lan Nhược vỗ vỗ vai hắn ta, thẳng thắn và dịu dàng nói: “Không sao, các ngươi đều còn nhỏ, tỷ tỷ không so đo, ngươi cũng bị thương rồi, chúng ta mau chóng xuống núi xử lý vết thương trước đã.”
Sở Nguyên Bạch bỗng nhiên cảm thấy có chút khó chịu.
Nàng còn quan tâm hắn ta, vậy mà Hương Na nhìn thấy hắn ta lại không hỏi han một câu xem hắn ta có bị thương gì hay không.
Ma Ma đã rời khỏi vương phủ trở về núi khi hắn ta còn nhỏ, thỉnh thoảng khi nào đón hắn ta lên núi ở thì mới được gặp bà ấy.
Hơn nữa, sau khi có Hương Na, thân thể Ma Ma không tốt, từ nhỏ đều là hắn ta chăm sóc Hương Na.
Làm ca ca chăm sóc người khác lâu như vậy, hắn ta cũng mệt mỏi.
Nhìn bóng lưng mảnh mai lại dịu dàng của Minh Lan Nhược dưới ánh đuốc.
Sở Nguyên Bạch trong thoáng chốc cảm thấy nếu như nàng thật sự là tỷ tỷ của mình, là nữ nhi của Ma Ma thì tốt biết mấy?
Hắn ta cũng không cần phải phiền não như vậy, còn phải luôn giải quyết hậu quả cho tên nhóc Hương Na không hiểu chuyện, cho dù không muốn thừa nhận, so với bất kỳ ai khác, nàng đều thích hợp làm Thánh Nữ hơn.
Ngay sau đó, hắn ta tự ép bản thân nhắm mắt lại.
Phiền phức, thật sự rất phiền phức…
Sao hắn ta lại có suy nghĩ như vậy chứ?
Nhưng mà, những suy nghĩ này cứ như đã bén rễ không thể cắt bỏ trong lòng hắn ta.

Đám Cổ vệ tất nhiên không đi bằng cửa thành, Miêu nhân giỏi leo trèo, sở trường là trèo tường lướt ngói cực nhanh.
Bọn họ nhao nhao trèo tường vào thành.
Lúc này mới đến giờ Hợi, vừa kịp lúc trước khi cửa thành đóng.
Minh Lan Nhược nhìn thấy cảnh này lại có nhận thức mới về việc phòng thủ lỏng lẻo của kinh thành.
Nàng vừa vào thành đã nhanh chóng để lại dấu hiệu cho người của Xích Huyết, sau đó mới theo Sở Nguyên Bạch trở về Dịch quán.
“Chúng ta nghỉ ngơi một lát, thay quần áo bôi thuốc xong, rồi lát nữa ta dẫn tỷ đi gõ cửa Đại Lý Tự và Ngũ thành binh mã ty, để cho tất cả mọi người đều biết tỷ và ta đã trở về.”
Sở Nguyên Bạch nói với Minh Lan Nhược.
Hắn ta biết không thể để người khác cho rằng Minh Lan Nhược và mình ở lại qua đêm bên ngoài, để Hoàng đế cớ này giết Minh Lan Nhược được.
Minh Lan Nhược gật đầu: “Được, ngươi cũng đi tắm rửa một chút đi, nếu cần, ta sẽ xem bệnh cho ngươi!”
“Ta không cần, tỷ vẫn nên lo cho bản thân mình trước đi, rõ ràng bị thương nặng hơn ta!” Sở Nguyên Bạch bực bội trợn mắt.
Nhìn bóng lưng thiếu niên xoay người rời đi, Minh Lan Nhược không để bụng cười, xoay người đi tắm rửa.

Đến khi nàng thay một bộ y phục sạch sẽ từ trong phòng đi ra, bỗng nhìn thấy một bóng người cao gầy mặc y phục màu trắng đang ngồi dưới ánh trăng đọc sách trong sân.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người hắn, như phủ lên một lớp ánh bạc nhạt dịu dàng.
Nghe thấy tiếng động sau lưng, nam tử tuấn mỹ buông sách xuống, xoay người dang rộng hai tay nhìn nàng, rồi thản nhiên hỏi: “Sao giờ này mới về?”
Giống như một người phu quân, đang chờ tiểu thê tử trở về.

Ads
';
Advertisement