Minh Lan Nhược - FULL

Sở Nguyên Bạch nhìn con nhện bằng ánh mắt không thể tin nổi…
Thần linh ơi, đó là… đó là… con nhện trong bức bức họa ở tế đàn…
Đại Hoàng khổng lồ mắt đỏ?! Đây chính là Nhện Thần trong bức họa của tổ tiên sao!
Sở Nguyên Bạch bỗng nhiên “phịch” một tiếng quỳ một gối xuống đất, hai tay chắp lại nói với giọng địa phương của Miêu Cương:
“Trời đất tạo vật chứng giám, hoa mộc miên đỏ ở dưới, Hồn Cổ Thần ở trên, vạn trùng ở dưới, tế tự Sở Nguyên Bạch bái kiến Nhện Thần Vương!”
Tám con mắt của Đại Hoàng khổng lồ lại một lần nữa chảy ra từng dòng nước mắt nóng hổi, gào lên oa oa oa oa…
Lại một lần nữa, lại một lần nữa, ngoài Ô Tang cô cô tôn kính nó, lại có thêm một người tôn sùng nó, lại một lần nữa nghe thấy lời khẩn cầu quen thuộc này ở Trung Nguyên.
Lần nào cũng vậy, sự sùng bái chân thành của Miêu nhân đều khiến tâm hồn cao quý của nó cảm động, xem ra Trung Nguyên quả thực không phải nơi ở của nó, nó vẫn phải về Miêu Cương thôi!
Oa oa oa, nó chính là Nhện Thần được vạn người phục tùng…
Trong chớp mắt, những người truy sát và bị truy sát ở hiện trường đều im lặng nhìn cảnh tượng này.
Một lúc lâu sau…
“Tên tiểu tử này có phải bị dọa nên choáng váng rồi đúng không, sao tự nhiên lại quỳ xuống cầu xin tha thứ chúng ta?”
“Quỳ cũng vô dụng, vừa rồi chính là tên tiểu tử này hại các huynh đệ của chúng ta ngã khỏi ngựa, để rồi bị ngựa giẫm đạp đến trọng thương!”
Những tên lính truy sát đến cười nhạo chế giễu.
Oa oa oa, hắn ta không phải quỳ các ngươi, tên tiểu tử này đang quỳ lạy Nhện Thần đại nhân ta đây!
Các ngươi đang khinh thường thần linh sao!
Đại Hoàng tức giận vung hai cái càng nhỏ xíu, nó rất tức giận và điều đó sẽ dẫn tới một hậu quả rất nghiêm trọng.
Sở Nguyên Bạch cũng ý thức được hành động của mình lúc này không hề phù hợp, khuôn mặt biến sắc thất thường.
Đã lâu rồi không gặp sinh vật thần thánh trong truyền thuyết, khó tránh khỏi việc thất lễ với thần linh.
“Khụ khụ, đứng lên đi.” Minh Lan Nhược hắng giọng ho khan một cái.
Đang đánh nhau ầm ĩ thì tự dưng có người quỳ xuống dập đầu, chỉ thiếu thắp thêm nén nhang nữa là đủ nghi lễ cúng bái, điều này thật không thích hợp.
Thiếu niên đỏ bừng mặt, lập tức đứng dậy: “Ta còn lâu mới quỳ lạy đám khốn kiếp các ngươi!”
Minh Lan Nhược thản nhiên nhìn những tên lính kia: “Hỏi các ngươi lần cuối, có muốn lui hay không?”
Tên cầm đầu đám lính kia cười khinh thường: “Lui cái gì mà lui, lui rồi làm sao mà chơi đùa với Minh phi nương nương cho sướng được, Minh phi nương nương thật giỏi chạy, chi bằng ngoan ngoãn hầu hạ xong đám người chúng ta, để chúng ta sướng xong, thì ngươi cũng chết trong sung sướng một chút!”
Bề trên đã nói phải khiến Minh Lan Nhược bị làm nhục đến chết, thì bọn hắn mới có thể được thưởng hậu hĩnh!
Những tên lính xung quanh đồng loạt phát ra tiếng cười dâm đãng, sắc đẹp của Minh phi nương nương thì cả kinh thành đều biết rồi, vậy là bọn hắn được hời rồi!
Trong nháy mắt sắc mặt Sở Nguyên Bạch trở nên u tối: “Lũ cẩu tạp chủng các ngươi mới là kẻ nên chết!!”
“Đắc tội Tiểu Kinh Nam Vương rồi, hôm nay ngươi xui xẻo chỉ có thể chết chung với Minh phi thôi.” Tên đứng đầu cười dữ dằn nhìn Sở Nguyên Bạch.
Sở Nguyên Bạch tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi dám sao, bản vương là Tiểu Kinh Nam Vương cai quản ba tỉnh Tây Nam, các ngươi không sợ ba tỉnh Tây Nam tạo phản sao!”
Minh Lan Nhược vậy mà lại không hề tức giận, nhẹ nhàng vỗ vai Sở Nguyên Bạch: “Chu đại tướng quân sao có thể bỏ qua nhân chứng là ngươi đây chứ?”
Giết người diệt khẩu, đây là cách thức cơ bản, cho nên Chu Sâm cũng không thèm quan tâm ba tỉnh Tây Nam có tạo phản hay không, vì nó đâu phải thiên hạ của Chu gia ông ta.
Hơn nữa, có chiến tranh, võ tướng mới có thể khiến Hoàng đế càng thêm tin tưởng dựa dẫm vào.
Sở Nguyên Bạch tức giận, sắc mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi: “Chu Sâm…”
Ngay cả hắn ta mà ông ta cũng dám giết, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tên khốn kiếp tùy ý làm càn đó!
Minh Lan Nhược an ủi hắn ta: “Đừng tức giận với người đã chết.”
Sau đó, nàng nhẹ nhàng giơ tay lên, thản nhiên nói: “Đại Hoàng, dọn dẹp chướng ngại vật để sớm xuống núi đi, một tên cũng không tha.”
Vừa dứt lời, đám lính kia bỗng nhiên nghe thấy tiếng vo ve vang lên xung quanh.
Bọn chúng khó hiểu nhìn nhau rồi lại nhìn xung quanh, chỉ thấy trong rừng rậm bỗng nhiên xuất hiện một mảng mây đen dày đặc đang bay về phía này.
“Kia là cái gì vậy!” Đám lính kia đều lộ vẻ kinh hãi.
“Hình như là ong rừng, không… còn có… còn có rất nhiều côn trùng!” Không ít người bất ngờ hét to.
Không biết từ lúc nào mà dưới chân bọn chúng, đột nhiên chui ra rất nhiều con rết, kiến độc thậm chí đủ loại côn trùng kỳ quái.
Sau đó, đám mây đen kia giống như thành trì sụp đổ, những con ong mật và đủ loại bướm đêm lao tới, nhào về phía đám lính!
“A a a a a …!” Đám lính vây công Minh Lan Nhược điên cuồng giãy giụa, không ít người ngã xuống đất, trên người bị đám côn trùng bao quanh.
Cho dù Sở Nguyên Bạch quanh năm tiếp xúc với cổ trùng, lúc này cũng phải nổi da gà.
Nhưng trong lòng hắn ta vô cùng chấn động, đây là lần đầu tiên hắn ta tận mắt nhìn thấy có người có thể khống chế côn trùng trên diện rộng như vậy!
Hắn ta có thể dùng thuốc và tiếng sáo để điều khiển rắn trên núi, đó là bởi vì kiểu gì cũng sẽ có một vài con có linh trí.
Nhưng ngoại trừ cổ trùng được điều chế đặc biệt, côn trùng khắp trời đất hầu như đều là những thứ không có linh trí và khó điều khiển nhất!
Thế nhưng Minh Lan Nhược, rốt cuộc nữ nhân này sao có thể!
Thậm chí có thể khiến Nhện Thần Vương mắt đỏ đã biến mất khỏi nhân gian hai trăm năm và chỉ tồn tại trong truyền thuyết nghe theo mệnh lệnh của nàng!
Trước đây cũng chưa từng nghe nói có vị Thánh Nữ và Đại tế tự nào có thể điều khiển Nhện Thần Vương mắt đỏ cả!
Mà Minh Lan Nhược cứ thản nhiên đứng đó, cho dù tóc có hơi rối hay y phục dính bẩn rách rưới.
Thì thần sắc nàng vẫn rất ung dung tự tại, không có bất kỳ con côn trùng nào dám đến gần nàng, nàng chính là nữ thần lạnh lùng vô tình, thống trị tất cả trong rừng rậm.
Sở Nguyên Bạch nhìn Minh Lan Nhược như vậy, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy khiếp sợ.
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn đám lính vây công bọn họ, những tên cung tiễn thủ trên cây đã sớm ngã xuống đất lăn lộn, kêu gào thảm thiết.
Mà trên người bọn chúng ngoài ong độc, không biết từ lúc nào lại bò đầy… đủ loại nhện và côn trùng nhỏ không rõ tên!!
“Cứu mạng!!”
“Côn trùng, côn trùng!”
Minh Lan Nhược cầm con vật màu vàng loang lổ bóng loáng to bằng bàn tay trên vai mình rồi đặt xuống.
Đại Hoàng chậm rãi đi đến bên cạnh tên lính đứng đầu vừa rồi nói năng lỗ mãng, sỉ nhục Minh Lan Nhược.
Tên kia đã bị cắn đến mức không thể động đậy, vô cùng hoảng sợ.
Đại Hoàng chậm rãi bò lên mặt y, những con nhện kỳ dị đủ màu sắc xung quanh đều ngoan ngoãn lui ra.
Đại Hoàng không chút khách khí dùng cặp răng nanh lớn cắm vào nhãn cầu của y…
Hừ, ngươi mà xứng bắt nạt Ma nữ sao, chỉ có cẩu tử ta mới có thể bắt nạt nàng ấy!
“A a a a …!” Tên đó la hét thảm thiết vô cùng, không bao lâu sau, cả người vặn vẹo run rẩy cứ như thân thể bị hòa tan.
Đại Hoàng vui vẻ hút lấy cơ thể của tên đó, chỉ còn lại lớp da đã bị hóa lỏng.
Nhưng có một điều rất là kỳ quái, thường ngày nó chỉ cần uống quá nhiều nước một chút thôi cũng sẽ bị nôn, nhưng khi hấp thụ “thức ăn” lại không hề ảnh hưởng gì.
Những đường vân màu vàng trên người nó càng thêm rực rỡ.
Minh Lan Nhược thản nhiên ôn hòa nói với Sở Nguyên Bạch: “Tiểu Bạch đừng sợ, Đại Hoàng sẽ dẫn đám tiểu đệ của nó đi ăn uống một chút coi như dọn dẹp chiến trường, chúng ta xuống núi trước đi.”
Thiếu niên nhìn cảnh tượng này với ánh mắt phức tạp, trong lòng vô số cảm xúc ngổn ngang.
Hắn ta thật sự có thể lừa được Cổ Thần trong cơ thể nàng không?

Đường xuống núi bây giờ lại thuận lợi hơn dự kiến.
Sở Nguyên Bạch im lặng hồi lâu, cho dù Minh Lan Nhược nói gì với hắn ta, hắn ta chưa thể bình tĩnh nổi.
Minh Lan Nhược cũng không cứ mãi nói chuyện với hắn ta nữa.
Cho đến khi hai người băng qua đoạn đường nhỏ sắp xuống núi, thì trời đã đầy sao.
Sở Nguyên Bạch đột nhiên hỏi: “Tỷ tỷ, cổ thuật khống chế côn trùng của tỷ tỷ lợi hại như vậy, sau này nếu lên chiến trường, thì sẽ không có gì cản nổi đúng chứ?”
Minh Lan Nhược cười nhạt: “Tiểu Bạch, đúng là so về số lượng thì côn trùng nhiều hơn so với người thật, nhưng côn trùng không có trí não còn người thì có, càng nhiều người thì nhất định sẽ nghĩ ra cách đối phó với côn trùng.”
Chung quy thì Cổ thuật khống trùng chỉ có thể làm tuyệt chiêu ẩn giấu, hơn nữa cũng bị hạn chế về địa hình có thể sử dụng được.
Nếu không sao nàng phải đánh xe xông vào trong núi chứ?
Nếu ở địa hình trống trải mà dùng cách này thì lần đầu tiên có thể thành công.
Nhưng chỉ cần đối phương biết được bản lĩnh của nàng, chắc chắn sẽ có sự đề phòng, đơn giản chỉ cần tấn công bằng lửa là có thể thiêu chết vô số côn trùng.
Sở Nguyên Bạch nghe vậy như có suy tư cười khổ: “Cũng đúng, chúng ta là Cổ Sư nếu thật sự có thể vô địch thiên hạ, thì sao lại phải ẩn cư ở Miêu Cương.”
Hai người im lặng cùng nhau xuống núi.
Chỉ là nằm ngoài dự đoán của Minh Lan Nhược, người đầu tiên đến đón bọn họ không phải người của Xích Huyết, cũng không phải Thương Kiều, mà là…
“Ca ca, ca ca!” Hương Na dẫn theo một đám tùy tùng chạy tới, vui mừng xen lẫn lo lắng nhào vào lòng Sở Nguyên Bạch.
“Tham kiến Tiểu vương gia!” Đám tùy tùng Miêu Cương đồng loạt hành lễ.
Minh Lan Nhược nhướng mày, ồ, thật đúng là huynh muội tình thâm.
Hừm, nhưng đối với nàng thì chính là oan gia ngõ hẹp rồi…
“Ngươi… nữ nhân ngươi, hừ, không ngờ lại rơi vào tay ta, hôm nay ta phải giết ngươi!”
Hương Na nhìn thấy Minh Lan Nhược thì lập tức chui ra từ trong lòng Sở Nguyên Bạch, hung dữ rút đao chỉ thẳng vào nàng.

Ads
';
Advertisement