Minh Lan Nhược - FULL

“Ca ca… huynh đang làm gì vậy?!”
Ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói của nữ nhân.
Sở Nguyên Bạch giật mình, quay phắt đầu lại thì thấy Hương Na đang đứng trước cửa, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn hắn ta.
Khay sứ đựng bát cháo trong tay nàng ta rơi xuống đất vỡ tan tành.
Tiếng sứ vỡ vụn khiến Sở Nguyên Bạch bừng tỉnh, hắn ta vội vàng ném y phục trong tay xuống đất, cứ như không thể tin nổi bản thân vừa làm điều gì.
“Hương Na, ta… ta…” Sở Nguyên Bạch luống cuống đến nỗi không biết nói gì.
Hương Na hét lên một tiếng, xông vào túm lấy cổ áo hắn ta: “Ca ca! Huynh nhất định trúng cổ độc rồi! Nữ nhân kia nhất định đã hạ cổ độc lên người huynh!”
Sở Nguyên Bạch bị nàng ta lắc mạnh chao đảo, vội vàng nắm lấy cổ tay nàng ta.
“Đúng… nhất định là nàng ta đã lợi dụng Cổ Thần để làm gì đó với ta, nhất định là vậy!” Thiếu niên biến sắc cắn chặt môi, ôm chặt muội muội vào lòng.
Nếu không phải Minh Lan Nhược giở trò với hắn ta thì làm sao hắn ta lại có thể trở nên kỳ quái như vậy!
“Huynh chỉ có một mình muội là muội muội ruột thịt, huynh không có tỷ tỷ nào cả! Ả ta đã cướp đi Cổ Thần, còn cả Nhện thần vương! Ả ta không thể nào cướp luôn cả ca ca của muội!”
Hương Na ôm chặt lấy Sở Nguyên Bạch, nước mắt giàn giụa nức nở nghẹn ngào.
Lời nói của Hương Na khiến Sở Nguyên Bạch nghiến răng: “Hương Na đừng khóc, huynh nhất định… nhất định sẽ đoạt lại Cổ Thần, nhất định!”
Hắn ta tuyệt đối không nhận nữ nhân kia là tỷ tỷ, hắn ta không có tỷ tỷ nào cả!
Hắn ta là nhi tử của Ma Ma!

Sau khi Hương Na vẫn luôn khóc lóc mắng chửi không thôi rời đi, Sở Nguyên Bạch hồn bay phách lạc ngồi xuống ghế.
Hắn ta phiền muộn bất an.
Vậy mà hắn ta lại làm ra loại chuyện ngửi mùi hương từ y phục của Minh Lan Nhược, thật đáng sợ!
Rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Rõ ràng là muốn lợi dụng hùng trùng để dụ dỗ Cổ Thần mà thôi.
Rõ ràng lúc đầu kế hoạch đều rất thuận lợi, Minh Lan Nhược đã bị Cổ Thần ảnh hưởng, gần như ngoan ngoãn nghe lời với hắn ta.
Nhưng tại sao hiện tại người khó chịu lại là hắn ta!
Hiện tại, bụng dưới không ngừng nóng rực, toàn thân đều rất khó chịu.
Hùng trùng hôm nay không biết tại sao luôn gào thét và không ngừng tỏa ra địch ý với Thương Kiều.
Cho dù hiện tại hắn ta không nhìn thấy Thương Kiều, nhưng hùng trùng kia lại không hề an phận, mà càng thêm phẫn nộ.
Cứ như thể Thương Kiều là một hùng trùng khác, hận không thể xông lên cắn chết đối phương!
“Chết tiệt! Chết tiệt!” Sở Nguyên Bạch cúi đầu, thống khổ túm chặt lấy tóc mình.
Hắn ta phải ép buộc bản thân lấy lại bình tĩnh, mới có thể nhịn không xông đến viện của Minh Lan Nhược rồi kéo nàng ra khỏi vòng tay Thương Kiều!
Tất cả đều là lỗi của nữ nhân chết tiệt kia, rốt cuộc là sai ở đâu! Đang lẽ hôm nay hắn ta nên giết nàng ta!
“Hít… ha…”
Sở Nguyên Bạch thở dốc, hắn ta không thể nhìn thấy hình xăm dây leo màu lam nhạt của Mạn Đằng Cổ trên gò má hắn ta dường như đang phát sáng.
Hắn ta đứng dậy, túm lấy y phục trên mặt đất ném xuống, giơ chân đạp mạnh vài cái.
Giống hệt một thiếu niên tuổi dậy thì đang cáu kỉnh.
Nhưng mà đạp đến mấy thì cuối cùng khi nhìn y phục ấy, hắn ta như bị ma xui quỷ khiến ngồi xổm xuống, nhặt lên phủi phủi.
Một chút mùi hương đặc trưng trên người Minh Lan Nhược xen lẫn mùi thuốc thảo dược và mùi máu tanh bỗng nhiên lan tỏa ra.
Sở Nguyên Bạch biết mình không nên như vậy, nhưng cuối cùng vẫn run rẩy, thở dốc, lần nữa ôm chặt y phục vào lòng.
Như muốn âu yếm chủ nhân của bộ y phục này vào trong lòng ngực.
“Chết tiệt… tỷ tỷ…”
Chỉ có ngửi được mùi hương của nàng ấy, hùng trùng đang gào thét cuồng bạo trong cơ thể hắn ta và… cả trái tim bị ảnh hưởng mà bồn chồn bất an của hắn ta mới có thể bình tĩnh lại.

Hương Na cũng không đi quá xa, chứng kiến cảnh ca ca của mình trong phòng như một con báo nhỏ bị thương, ôm chặt mãi không buông một bộ y phục.
Đôi mắt đỏ hoe của nàng ta ngập tràn trong nước mắt.
Thôi xong rồi…
Ca ca của nàng ta thật sự bị trúng cổ trùng độc rồi.
Bọn họ đáng lẽ ngay từ đầu không nên dùng phương thức của ngoại công để dụ dỗ Cổ Thần!
Nàng ta và ca ca trong vô thức khao khát hấp dẫn được Cổ Thần mà đều quên mất một chuyện rất quan trọng, cũng rất cơ bản…
Huyết Cổ hùng trùng tuy hiếm có, nhưng Cổ Thần không biết đã tồn tại được bao nhiêu năm lại giống như Nữ Vương của tộc Cổ trùng vậy.
Trong tự nhiên, hùng trùng chịu khuất phục trước Nữ Vương tộc cổ trùng, là chuyện sớm muộn!
Đây chính là ưu thế của việc sở hữu Cổ Thần!
Hương Na chậm rãi rời đi, trong lòng đã đưa ra một quyết định.
Ca ca đã bị Cổ Thần mê hoặc đến mức thống khổ như vậy… Không còn là chính mình nữa!
Nàng ta đã mất đi quá nhiều thứ, tuyệt đối không thể mất đi ca ca của mình nữa, tuyệt đối không thể!
Nếu không có cách nào sở hữu được Cổ Thần, vậy thì… hủy diệt Cổ Thần!
Giết Minh Lan Nhược!
Hương Na siết chặt nắm tay.

Đêm nay, nhất định là một đêm không yên bình.
Nhất là đối với Ngũ Thành binh mã ty phụ trách bảo vệ kinh thành mà nói, quả thực khiến Chỉ huy sứ Tần đại nhân đau đầu muốn nứt óc.
Ban ngày, hơn ngàn quân mã mất khống chế, giẫm đạp lên bá tánh, thương vong ít nhất cũng phải hơn hai ba trăm người.
Minh phi nương nương và Tiểu Kinh Nam vương gia cũng vì muốn cứu giúp bá tánh mà bị ngựa điện đuổi theo, dồn ép ra khỏi thành.
Tuy rằng Tần đại nhân cũng không biết tại sao đại quân Tây Nam đại doanh lại được phép xuất hiện trên đường phố kinh thành.
Nhưng Chu đại tướng quân đã nói là vì muốn chúc Minh đế vạn thọ, tiện thể làm đẹp quang cảnh của đường phố luôn.
Được rồi, vậy thì cứ nghe theo vậy.
Dù sao thì Minh đế hình như cũng không có ý muốn truy cứu.
Hắn ta cũng không biết tại sao Minh phi nương nương và Tiểu Kinh Nam vương gia bị dồn ép đến mức phải chạy trốn ra khỏi kinh thành, còn có quân lính mai phục, giương cung kéo nỏ.
Nhưng người của Chu đại tướng quân lại nói là vì muốn ngăn cản ngựa điên chạy loạn.
Được rồi, vậy thì cứ nghe theo vậy.
Nhưng mà hắn ta muốn phái quân ra khỏi kinh thành để tìm người, vị Đốc chủ Đông Xưởng kia lại không cho phép hắn ta lấy danh nghĩa tìm người.
Nói là ảnh hưởng đến thanh danh của Minh phi nương nương, sau đó hắc y thị vệ của Đông Xưởng lại lấy danh nghĩa truy bắt phạm nhân mà ra khỏi thành.
Được rồi, vậy thì cứ nghe theo vậy.
Ai bảo hắn ta chỉ là một Chỉ huy sứ của Ngũ Thành binh mã ty, chức quan thấp kém, chỉ là một tiểu nhân, hắn ta là một người cũng không dám đắc tội với những nhân vật lớn ở trên kia.
Hắn ta chỉ có thể phái người phụ trách cứu chữa, an ủi bá tánh và dọn dẹp đống hỗn độn do người ta đánh nhau.
Phía sau còn có người của Đông Xưởng giám sát hắn ta.
Mà hiện tại, Minh phi nương nương biến mất suốt mấy canh giờ, đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta với một bộ dáng bình an vô sự, nhu nhược đến đáng thương.
Chỉ huy sứ Tần cũng chỉ ngây người trong chốc lát, sau đó vô cùng chân thành, nước mắt lưng tròng: “A, Minh phi nương nương, người không sao là tốt rồi!”
Trong kinh thành tuy rằng đã có lời đồn đãi Minh phi đêm nay không về được, lưu lạc ở bên ngoài qua đêm với nam nhân xa lạ, nhưng hắn ta chỉ có thể giả bộ không biết.
Việc Minh phi bình an vô sự trở về trước khi cửa thành đóng, cũng có nghĩa là…
Trong trận đấu chấn động thâm tâm này, Minh phi đã dành chiến thắng.
Cũng có nghĩa là hắn ta không còn bị kẹp giữa Chu đại tướng quân và vị Thiên Tuế Gia kia, nơm nớp lo sợ bầu không khí ấy nữa rồi!
Minh Lan Nhược nói: “Làm phiền Chỉ huy sứ Tần rồi, ta và Tiểu Kinh Nam vương gia đều bị thương nhẹ, ta đã cho người mang theo lệnh bài vào cung thỉnh thái y rồi.”
Chỉ huy sứ Tần liếc mắt nhìn Tề công công đi theo phía sau Minh Lan Nhược, vội vàng nói: “Không phiền, không phiền, đây là phận sự của hạ quan!”
Tiểu cô nãi nãi kia mau bảo đám người u ám của Đông Xưởng kia lui đi đi.
Minh Lan Nhược thản nhiên cười nói: “Ta bị thương mà còn làm phiền ngươi vào cung để bẩm báo với Minh đế một tiếng, ta và Tiểu Kinh Nam vương gia bình an vô sự nên không cần phải lo lắng.”
Nàng không có hứng thú đi gặp lão đầu chết tiệt Minh đế kia!
Chỉ huy sứ Tần lập tức hiểu ý, gật đầu lia lịa: “Vâng, vâng!”
Minh phi nương nương quang minh chính đại như vậy, để cho mọi người đều nhìn thấy nàng “bình an vô sự”, là vì muốn ngăn chặn lời đồn đãi nàng và Tiểu Kinh Nam vương gia đêm khuya không về phủ.
Còn về việc không vào cung thì không phải là chuyện mà hắn ta có thể hỏi.

Minh Lan Nhược trở về Minh Phi phủ, tất nhiên không thể tránh khỏi bị Vương ma ma mắng cho một trận, nói nàng không màng đến đại cục, mạo hiểm bản thân mình.
Nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ôm Tiểu Hi bảo bảo, để mặc cho bà ta mắng mỏ, mãi đến khi Trần tướng quân ra mặt giải vây cho nàng…
Chẳng lẽ chủ tử không để tâm tới an nguy của bá tánh, thì có khác gì Minh đế và đám người Chu Sâm kia chứ?
Vương ma ma lúc này mới chịu ngậm miệng.
Cảnh Minh không tìm thấy tung tích của Đại tiểu thư nhà mình, bản thân lại bị thương ngoài da nhẹ, sau khi băng bó xong, đang quỳ gối ở từ đường nhận phạt.
Nghe nói Minh Lan Nhược đã trở về.
Nàng lấy ập tức loạng choạng muốn đứng dậy, nhưng do quỳ lâu nên chân đã tê rần.
Trần Ninh theo bản năng muốn đưa tay đỡ nàng ấy.
Cảnh Minh lại không khách khí đẩy tay hắn ta ra: “Không dám làm phiền Trần công tử.”
Từ sau lần nàng ấy nói mình chưa từng nghĩ tới chuyện gả cho hắn ta, hắn ta ngay lập tức không thèm để ý tới nàng ấy nữa, vậy mà bây giờ lại bày ra bộ dáng người tốt làm gì chứ?
Nói xong, nàng ấy tập tễnh bỏ đi.

Ads
';
Advertisement