Nhưng Minh Lan Nhược nhìn nàng ta, bình tĩnh nói tiếp: “Cho nên ngươi muốn một mũi tên trúng hai con chim vừa muốn diệt trừ ta vừa muốn thái tử đau lòng, áy náy vì ngươi bị sảy thai, sau này thái tử sẽ sủng ái ngươi hơn, đúng không?”
Minh Nguyệt Oánh vô cùng tức giận, muốn giải thích: “Ta chưa bao giờ thèm sự sủng ái của thái tử, ngươi…”
Tuy nhiên, giây tiếp theo nàng ta phát hiện bản thân cứng đờ, miệng dường như không nghe theo sự điều khiến của nàng ta làm nàng ta không nói ra được lời giải thích.
Nàng ta hoảng sợ đưa tay sờ sờ miệng nhưng không có chuyện gì, ngoại trừ môi nàng ta không thể cử động dù chỉ một chút.
“Nhìn thấy vẻ mặt bối rối và sợ hãi của Minh Nguyệt Oánh, Minh Lan Nhược bình tĩnh nói: “Xem ra thái tử phi đã thừa nhận.”
Ta không có! Ta không có!
Minh Nguyệt Oánh vừa tức giận vừa sợ hãi lắc đầu, thậm chí loạng choạng đứng lên muốn giải thích.
Nhưng trong mắt mọi người, dáng vẻ này của nàng ta là sợ hãi do bị nói trúng tim đen.
Thương Kiều đột nhiên lạnh nhạt lên tiếng: “Muốn biết chân tướng thì chỉ cần để thái y chẩn bệnh cho thái tử phi, xem xem sức khỏe của nàng ta có thể sinh con được hay không.”
Minh đế bực bội hét lên: “Truyền thái y!”
Minh Lan Nhược không nhịn được nhìn qua Thương Kiều, chỉ thấy ánh mắt u ám, khó đoán của hắn đang nhìn nàng.
Nàng khách sáo gật đầu, xem như là chào hỏi.
Bàn tay xoay xâu chuỗi của Thương Kiều dừng một chút, nheo mắt lại, khẽ mỉm cười.
Không lâu sau, thái y viện cử hai thái y đến, hai thái giám tiến đến giữ lấy Minh Nguyệt Oánh đang tràn ngập phẫn nộ để cho thái y bắt mạch.
Rất nhanh, một vị thái y tiến lên, cung kính nói: “Thái tử phi rất yếu, khó có thể mang thai cho dù có mang thai, e rằng cũng không vượt quá ba tháng.”
Lời nói này đồng nghĩa với việc khẳng định Minh Nguyệt Oánh vì để tranh sủng và hãm hại người khác mà tự làm bản thân sảy thai!
Trong đại sảnh im lặng phăng phắc.
Cho đến khi thái tử Thượng Quan Vũ khẽ thở dài, quỳ xuống trước Minh đế: “Phụ hoàng, tất cả đều là do nhi thần quản giáo không nghiêm mới tạo ra một thái tử phi thất đức như vậy, xin người trách tội!”
Minh Nguyệt Oánh không thể tin nổi nhìn thái y, tức giận giãy giụa: “Không phải, mạch tượng của hoàng tức…”
Nhưng nàng ta chưa kịp nói hết thì miệng như bị khâu lại, toàn bộ nửa dưới khuôn mặt cứng đờ.
Nàng ta sợ đến mức đưa tay tát mạnh vào mặt rồi lắc mạnh đầu, ngay cả Hạnh Nhân cũng không giữ được nàng ta.
Hành động này trong mắt Minh đế vừa vô lễ vừa điên loạn, do bị vạch trần nên hoảng sợ quá mức.
Minh đế mất kiên nhẫn cực kì, lão ta có nhiều chuyện cần làm bây giờ lại bị lôi đến xét xử một vụ án trong nhà.
Lão ta xoa xoa lông mày nhìn Thương Kiều: “Thương Kiều, ngươi cảm thấy chuyện này nên xử lý thế nào?!”
Mọi người chợt hiểu thêm về sự sủng ái mà Cửu Thiên Tuế nhận được. Chuyện nhà thái tử mà lại để một tên thái giám giải quyết.
Thương Kiều lúc này mới nâng cằm, dáng vẻ lười biếng sau khi xem kịch được một lúc lâu.
Hắn xoay chuỗi hạt trong tay: “Thái tử phi thất đức thì cứ cấm túc ở Đông cung. Nếu sau ba năm mà vẫn không sinh được hoàng tôn cho hoàng thượng thái tử phi sẽ bị phế truất để xoa dịu triều thần và dân chúng.”
Nhất thời, trong đại sảnh yên tĩnh.
Đã ồn ào thành như vậy, sao thái tử có thể sủng hạnh để Minh Nguyệt Oánh mang thai chứ.
Trong lịch sử, các hoàng đế, hoàng hậu, thái tử và thái tử phi từng đứng trên đỉnh cao của quyền lực, một khi bị phế truất thì chẳng có ai sống nổi.
Nhất định sẽ bất ngờ qua đời vì hàng tá nguyên nhân để dọn đường cho người sau ngồi lên vị trí này.
Nói cách khác, Minh Nguyệt Oánh sẽ bị dày vò bất kể ngày hay đêm trong vòng ba năm, chỉ biết nằm đó chờ chết.
Mọi người thầm nghĩ, Cửu Thiên Tuế quả nhiên là người tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác, quen dùng nhiều cách để tra tấn, dày vò người khác…
Minh đế hài lòng, vỗ vỗ vai Thương Kiều cười nói: “Cứ làm theo lời ái khanh nói đi, vẫn là ái khanh hiểu được lòng trẫm!”
Nói xong, lão ta xoa xoa lông mày: “Ta mệt rồi, ái khanh theo ta, giúp ta đi nghỉ một lát!”
Thương Kiều mỉm cười: “Rõ.”
Thái tử cũng lập tức đi theo Minh đế ra ngoài: “Phụ hoàng, để nhi thần và Thiên Tuế Gia đưa người đi.”
Mọi người đều ngoài cung tiễn hoàng đế chỉ còn lại Minh Nguyệt Oánh và Hạnh Nhân đang run rẩy trong Thuần Minh điện.
Minh Nguyệt Oánh trợn mắt tuyệt vọng, ngã xuống đất.
Tại sao… Tại sao!
Chuyện này không giống như nàng ta tưởng tượng!
Minh Lan Nhược chậm rãi quỳ một gối xuống trước mặt nàng ta, lạnh nhạt nói: “Ta đã nói ngươi sẽ phải trả giá đắt vì sự ngu ngốc và tàn nhẫn của bản thân.”
“Ngươi… Ngươi cấu kết với thái tử vu oan ta cố ý làm sảy thai để tranh sủng!” Minh Nguyệt Oánh nghiến răng nghiến lợi.
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Ngươi có thể nói chuyện rồi sao?”
Minh Nguyệt Oánh co rúm lại, kinh hãi nhìn Minh Lan Nhược: “Ngươi… Ban nãy là ngươi khiến ta không thể nói chuyện!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất