Chu hoàng hậu bị ánh mắt của nàng làm cho ớn lạnh, Minh Lan Nhược cũng không đơn giản như bà ta tưởng chỉ bằng mấy câu nói đã khiến bà ta thất bại thảm hại.
Bà ta cắn môi, lần đầu tiên hối hận vì đã vướng vào tranh chấp giữa hai tỷ muội nhà Minh quốc công.
Bà ta vốn chỉ muốn nhìn Đông cung sụp đổ, tỷ muội Minh gia chém giết lẫn nhau, bản thân bà ta làm ngư ông đắc lợi!
Không ngờ bà ta lại bị kéo xuống nước, không những mất quyền lực trong cung mà còn hại con trai bị cắt chức ở hình bộ!
Minh Lan Nhược không nhìn bà ta nữa, bình tĩnh nhìn xuống đầu ngón tay gầy gò của bản thân.
Nàng vốn dĩ không muốn tham gia vào cuộc chiến tranh quyền đoạt vị này nhưng hết lần này đến lần khác bị kéo vào.
Kiếp trước nàng đã làm những việc độc ác tàn nhẫn, chia rẽ người khác. Chuyện ác mà nàng từng làm không ít hơn những người ở đây vậy mà ai cũng coi nàng là người ngây thơ…
Minh Nguyệt Oánh kinh hãi lùi về sau, nàng ta không ngờ hoàng hậu lại thất bại thảm hại như vậy.
Nàng ta không cam tâm nói lớn: “Bệ hạ, xin đừng bị mấy lời của nàng ta lừa gạt. Hoàng hậu không có hại con của thiếp thân, Minh Lan Nhược là người đẩy con xuống hồ.”
Minh đế lúc này mới nhớ ra Minh Nguyệt Oánh không có lý do gì để tiếp tay cho hoàng hậu hại chết chính con ruột của mình cho nên Minh Lan Nhược vẫn là nghi phạm duy nhất!
“Minh Lan Nhược, ngươi còn muốn nói gì không? Nếu ngươi không có gì để nói, ta sẽ ban cho ngươi hình phạt cắt chân và xăm hình như hoàng hậu đã nói!” Lão ta lạnh lùng nhìn Minh Lan Nhược!
Đề nghị trừng phạt Minh Lan Nhược của hoàng hậu, lão ta vẫn thấy hữu dụng.
Minh Lan Nhược đột nhiên ngước mắt lên, nghiêm túc nói: “Bệ hạ, thần nữ không có đẩy thái tử phi xuống hồ, thần nữ có thể chứng minh điều đó.”
Minh Nguyệt Oánh cười lạnh: “Sao ngươi có thể chứng minh, ở đây chỉ có ta và ngươi, khi đó mọi người đều nhìn thấy ngươi ra tay.”
“Ta có thể chứng minh điều đó.” Một giọng nam trầm ấm vang lên.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn người bước vào.
“Thái tử?” Minh đế cau mày nhìn nam nhân đi vào.
Nhưng Minh Lan Nhược vẫn bình tĩnh không quay đầu lại, chỉ thờ ơ quỳ ở đó.
Thương Kiều nhìn vẻ mặt của Minh Lan Nhược, đôi mắt dài híp lại, xem ra nàng ấy đã đoán được thái tử sẽ tới.
Nàng ấy thực sự lôi kéo được thái tử!
Thương Kiều thấy trong lòng bực bội một cách khó hiểu, đôi mắt lạnh lùng rũ xuống, xoay chuỗi hạt trong tay.
Thái tử cung kính cúi đầu hành lễ với hoàng đế: “Tham kiến phụ hoàng, xin phụ hoàng thứ lỗi cho nhi thần vì đã mạo muội đến đây. Nhi thần vừa phát hiện ra vài điều ẩn khuất trong việc thái tử phi bị sảy thai.”
Nói rồi, hắn ta tránh sang một bên để lộ ra một bóng dáng mảnh khảnh phía sau.
Minh đế thấy nữ nhân này hơi quen nhưng nhất thời không nhớ ra: “Đây là…”
“Tham kiến bệ hạ, thiếp thân là Vương mỹ nhân của Đông cung.” Nữ nhân rụt rè bước tới hành lễ.
Minh đế hiểu rằng đây là thiếp của thái tử.
“Sao ngươi lại đưa nàng tới đây?” Vẻ mặt Minh đế lạnh lùng hỏi.
Minh Nguyệt Oánh không hiểu sao thấy hơi bất an trong lòng.
Thái tử đối xử với nàng ta rất lạnh nhạt, hắn ta thích Vương mỹ nhân giống Minh Nhược Lan vài phần này hơn.
Quả nhiên, Vương mỹ nhân xinh đẹp, rụt rè kia quỳ xuống trước mặt nàng ta, rưng rưng nước mắt hỏi: “Thái tử phi tỷ tỷ, tại sao người vì tranh sủng mà nhẫn tâm tự làm bản thân sảy thai?”
Minh Nguyệt Oánh tuy không hiểu lắm nhưng vẫn nổi giận: “Ngươi nói bậy, nếu ta muốn tranh sủng thì phải tranh thủ sinh cho điện hạ một đứa con trai trưởng, sao có thể tự làm bản thân sảy thai!”
“Đó là vì sức khỏe của người không cho phép, người biết đứa trẻ này không giữ nổi nên mới dàn cảnh vu oan cho người khác đẩy người xuống hồ!” Vương mỹ nhân vừa nói vừa lau nước mắt.
Nghe mấy lời này, khuôn mặt Minh đế tối sầm lại.
Thủ đoạn dùng cái thai không thể ra đời để hãm hại phi tần khác trong cung không phải chưa từng có!
“Ngươi nói dối!” Minh Nguyệt Oánh mấy ngày trước đã đi gặp đại phu, mặc dù thân thể yếu ớt nhưng đại phu nói chỉ cần nàng ta nghỉ ngơi thì sẽ không sao.
Đầu óc nàng ta vẫn còn minh mẫn, lập tức nói với hoàng đế: “Muốn tranh sủng thì phải dàn cảnh Vương mỹ nhân đã đẩy thiếp thân xuống nước chứ sao lại là Minh Lan Nhược?”
Minh đế sửng sốt. Chuyện này quả thật không thể nào giải thích được, lão ta nghi ngờ nhìn thái tử.
Minh Lan Nhược nãy giờ im lặng đột nhiên lạnh lùng nói: “Thái tử phi, ai cũng biết năm đó thái tử muốn cưới ta vào cửa làm thái tử phi cho nên khi ta rời khỏi Điệu vương phủ ngươi vẫn luôn thấp thỏm, vẫn luôn cảm thấy rằng bản thân đang sống dưới cái bóng của ta.”
Nghe được hai chữ “cái bóng”, vẻ mặt Minh Nguyệt Oán trở nên khó chịu, nàng ta vừa phẫn nộ vừa ủy khuất hét lên: “Ngươi ngậm máu phun người!”
Nàng ta không thèm chút ân sủng của thái tử cũng chưa bao giờ ngăn cản thái tử nạp thiếp!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất