Minh Lan Nhược - FULL

Nàng ta nói như vậy để làm tăng tính nghiêm trọng của việc Minh Nguyệt Oánh sảy thai, ngay lập tức sắc mặt của Minh đế càng trở nên khó chịu, sát khí tỏa ra không giấu nổi nữa.
Chu Hoàng hậu âm thầm cười lạnh, lần trước Minh Lan Nhược khiến bà ta mất đi một thượng cung mà bà ta cất công bồi dưỡng cộng thêm hai thị nữ thân cận, lần này bà ta nhất định phải khiến Minh Lan Nhược sống không bằng chết.
Minh Lan Nhược đột nhiên yếu ớt hỏi: “Nếu như thần nữ vì tức giận mà đẩy thái tử phi xuống hồ làm sảy mất cháu đích tôn thì phải bị phạt như thế nào?”
Nàng vừa nói xong, Thương Kiều cau mày nhìn nàng. Không lẽ nàng ấy đã hoàn toàn buông xuôi?
Minh đế luôn muốn giữ hình tượng nhân từ cộng với việc nể mặt Thương Kiều nên dứt khoát nhìn Chu hoàng hậu.
Chu hoàng hậu dịu dàng thở dài: “Mưu hại hoàng tử được tính như tội làm phản nên phải bị ngũ mã phanh thây. Điệu vương phi đã bị đuổi ra khỏi gia tộc của Minh quốc công nên cũng không liên lụy đến gia tộc nhà thái tử phi.”
Hai mắt Minh Nguyệt Oánh lóe lên, nàng ta vô cùng hưng phấn, siết chặt khăn tay, tiện nhân hại cả đời nàng ta cuối cùng cũng bị trừng phạt!
Nhưng giây tiếp theo, Chu hoàng hậu lại tỏ vẻ thương tiếc: “Nhưng dù sao thì thân phận của Minh Lan Nhược cũng là đại tỷ của thái tử phi, lại có y thuật cao thâm có thể chăm sóc cho thái hậu sống lâu trăm tuổi chi bằng phạt nàng bị chặt chân và xăm chữ đi.”
Chu Hoàng hậu kiên nhẫn giải thích kỹ càng: “Dù sao thì đại phu chỉ cần tay chứ không cần chân. Trên mặt nàng có hình xăm để mọi người biết rằng nàng đã từng phạm phải tội tày đình, là một tội nhân thấp hèn để cảnh cáo hậu thế.”
Hình phạt chặt chân ở triều đại này không chừa lại phần đùi mà chặt sát tới hông chỉ chừa nửa thân trên.
Xăm hình thì hoàn toàn hủy hoại dung mạo của Minh Lan Nhược.
Minh Nguyệt Oánh ban đầu rất khó chịu khi thấy Chu hoàng hậu nói bẻ lại nhưng khi nghe bà ta nói mấy lời này nàng ta vui vẻ trở lại.
Còn điều khi khiến nàng ta vui hơn khi thấy Minh Lan Nhược sống không bằng chết?
Minh đế rất hài lòng với phương pháp mà Chu hoàng hậu đưa ra, chuẩn bị gật đầu đồng ý.
“Nhưng theo thần nữ thấy hoàng hậu nương nương bao che cho con trai mình là Tần vương. Một hoàng tử trưởng thành như vậy lại không có đất phong cứ ở mãi trong kinh thành khiến cho bá quan văn võ nghi ngờ có phải bệ hạ muốn lập thái tử mới hay không, đây mới thật sự là chuyện làm lung lay cơ nghiệp hoàng triều!”
Minh Lan Nhược đang quỳ ở đó đột nhiên gay gắt nói.
“Ngươi. . . ” Sắc mặt Chu hoàng hậu thay đổi đột ngột, toàn thân cứng ngắc.
Mấy lời này bá quan văn võ thường xuyên nói thầm trong bụng nhưng nào có ai dám nói thẳng ra như vậy.
“Làm càn!” Minh đế tức giận, vớ lấy nghiên mực ném về phía Minh Lan Nhược.
Thương Kiều đột nhiên giơ tay lên, đầu ngón tay bắn ra nội lực, đụng trúng cái nghiên mực đang bay làm nó rơi xuống đất.
Hắn chậm rãi dâng một chén trà cho Minh đế, nhàn nhã nói: “Bệ hạ bớt giận.”
Sắc mặt Minh đế cực kỳ khó coi nhưng vẫn đưa tay nhận lấy chén trà, uống một hơi lớn.
Chu hoàng hậu vừa tức giận vừa bối rối: “Sao ngươi dám ăn nói bậy bạ? Người đâu, kéo nàng ta xuống đánh một trăm gậy cho bổn cung!”
Các thái giám trong điện dường như không nghe thấy mệnh lệnh của hoàng hậu vẫn đứng bất động, sắc mặt không thay đổi.
Thương Kiều lạnh lùng liếc bà ta một cái: “Hoàng hậu nương nương mất bình tĩnh rồi.”
Chu hoàng hậu bị Thương Kiều nhìn bằng vẻ mặt âm trầm, cười như không cười mà thấy lạnh cả người.
Sau đó bà ta mới nhớ ra, Minh Lan Nhược là do Thương Kiều thả ra, tên hoạn quan Thương Kiều này vừa thù dai vừa tàn nhẫn. cực kì khó đoán. Lẽ nào hắn đang cảm thấy bà ta làm mất mặt hắn?
Minh Lan Nhược nhàn nhã nói: “Gần đây Tần vương phi đang mang thai cháu đích tôn. Hoàng hậu nương nương phải vui mừng khi thái tử phi không có con mới đúng chứ.”
Nàng dừng một chút, mỉm cười nhìn Chu hoàng hậu: “Dù sao Đông cung cũng không có cháu đích tôn nhưng Tần vương lại có thể cho bệ hạ đứa cháu đầu tiên, đây thực sự là một con bài tốt để tạo lợi thế tranh giành ngai vàng.”
Tính thời gian thì vương phi của Thượng Quan Hoành Nghiệp đã mang thai được gần hai tháng nhưng bọn họ giấu kín chuyện này với Minh đế muốn đợi đến khi cái thai ổn định mới nói ra.
Chuyện này tới cả Thương Kiều cũng không biết, Minh đế lập tức dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Chu hoàng hậu.
Chu hoàng hậu không ngờ Minh Lan Nhược sẽ kéo bà ta xuống nước, quả thật con dâu bà ta đang mang thai nhưng thân phận của nó bình thường vì thế bà ta mới giấu nhẹm đi…
“Xem ra lời của Điệu vương phi nói là thật.” Minh đế đột nhiên cười lớn.
Chu hoàng hậu “bịch” một tiếng vội vã quỳ xuống, khuôn mặt dịu dàng đẫm nước mắt.
“Bệ hạ, người cũng biết thần thiếp yếu đuối, đau bệnh triền miên nên Hoành Nghiệp mới ở lại kinh thành làm việc tại Hình bộ, mọi chuyện đều được bệ hạ đồng ý. Tần vương phi có thai mà không báo cũng chỉ vì muốn đợi cho cái thai ổn định mà thôi.”
Minh đế là kẻ cực kì đa nghi, Chu hoàng hậu nâng đỡ Tần vương là thật, chuyện bà ta giấu giếm lão ta dù với lý do gì cũng có tội!
Đúng như Minh Lan Nhược nói, người thực sự được hưởng lợi từ việc Đông cung thái tử phi sảy thai chỉ có hoàng hậu và Tần vương vì giờ đây chỉ có mình Tần vương có con!
Minh đế thậm chí còn nghi ngờ hoàng hậu đứng sau chuyện sảy thai của Đông cung.
Lão ta cười lạnh nói: “Hoàng hậu nếu đã bệnh thì nên nghỉ ngơi đi, cứ để cho Hiền phi quản lý lục cung. Tần vương cũng không cần đến hình bộ nữa, cứ đến hầu hạ nàng đi.”
Chu hoàng hậu trợn mắt không thể tin nổi, gần như ngã quỵ xuống đất, đau đớn hét lên – “Bệ hạ, người không thể làm vậy!”
Bà ta được cung nữ đỡ xuống, không quên dùng ánh mắt hận thù nhìn Minh Lan Nhược, nhưng nàng vẫn bình tĩnh, sắc mặt không chút thay đổi nhìn bà ta.

Ads
';
Advertisement