“Đúng, là ta. Vừa rồi ta đã hạ cổ ngươi, làm cho mạch tượng của ngươi thay đổi khiến thái y chẩn đoán sai.” Vẻ mặt Minh Lan Nhược thờ ơ nhìn nàng ta.
Minh Nguyệt Oánh vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, môi run rẩy: “Ngươi… Thật quá hèn hạ.”
“Hèn hạ?” Minh Lan Nhược nhướng mày, giống như nghe được cái gì đó thú vị lắm.
“Khi ngươi phái người giết Tiểu Hi và hy sinh đứa con trong bụng để hãm hại ta, ngươi chưa từng nghĩ ta dùng thủ đoạn hãm hại người khác còn giỏi hơn ngươi nhỉ?”
Khuôn mặt mỹ lệ của nàng đầy lạnh lẽo, đây chính là khí thế sát phạt, cay độc khi ở trên đỉnh cao quá lâu.
Minh Nguyệt Oánh co rúm người lại, người trước mặt này vô cùng xa lạ.
Không giống với trưởng tỷ lỗ mãng, tùy tiện trong trí nhớ của nàng ta, sau khi bị giam, trưởng tỷ trở nên trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Chưa kể đến đối phương còn có khả năng sử dụng cổ thuật quỷ quái, khó lường!
“Ngươi… Ngươi là ai! Ngươi không phải Minh Lan Nhược!” Minh Nguyệt Oánh nhịn không được hét lên.
Minh Lan Nhược khẽ bật cười, muội muội của nàng vậy mà cũng khá nhạy cảm.
Đúng vậy, nàng là ai?
Nàng đã trải qua vô số cuộc tranh đấu âm thầm và hàng loạt cuộc ám sát thất bại, cũng đã đi qua một vòng quỷ môn quan ở kiếp trước.
Thủ đoạn của Minh Nguyệt Oánh so với mấy người gian trá, sát phạt máu lạnh mà nàng gặp trong cuộc chiến tranh giành ngai vàng ở kiếp trước thật sự không đáng chú ý.
Kiếp này nàng phí hết tâm sức chỉ để thoát khỏi sự ràng buộc của thái tử và Tần vương, tìm lại người mà nàng đã bỏ lỡ, mang theo con của bọn họ sống một đời bình dị.
Chỉ tiếc là kiếp trước hay kiếp này nàng đều phạm phải cùng một sai lầm, đó là yêu sai người.
Minh Lan Nhược vén tóc mai ra sau tai, chậm rãi nói: “Ta vẫn là ta, đáng tiếc các ngươi đều không thích một Minh Lan Nhược giản dị, thẳng thắn, dám yêu dám hận. Vậy thì ta sẽ đổi cách sống, cũng rất tốt.
Tâm cơ thâm trầm, đầy mưu mô, thủ đoạn giết người không thấy máu… Cái gì nàng cũng có hơn nữa cũng khá rành, kiếp trước nàng thua chỉ vì yêu sai người.
Minh Nguyệt Oánh nhìn nữ nhân trước mặt, cảm xúc sợ hãi bao phủ toàn bộ.
Minh Lan Nhược đứng dậy, lạnh nhạt nhìn nàng ta: “Nói đi, nếu ngươi không quan tâm đến sự sủng ái của thái tử vậy tại sao lại dùng phương pháp ngu ngốc giết địch một ngàn, tự hại tám trăm này hãm hại ta?”
Minh Nguyệt Oánh vẫn im lặng, vẻ mặt lạnh lùng.
Minh Lan Nhược nhướng mày: “Không nói?”
Nàng vừa dứt lời, Minh Nguyệt Oánh đột nhiên cảm thấy lòng ngực đau nhói, giống như có vô số con côn trùng đang gặm cắn trái tim nàng ta.
Minh Nguyệt Oánh đau đớn, cuộn tròn trên mặt đất, khuôn mặt thanh tú vặn vẹo đến mức biến dạng nhưng lại không thể phát ra tiếng kêu la nào: “A a a…”
Hạnh Nhân sợ hãi ôm Minh Nguyệt Oánh đã xụi lơ: “Đại tiểu thư, cầu xin người tha cho nhị tiểu thư, nô tỳ sẽ nói người biết”
Nàng ta điên cuồng dập đầu với Minh Lan Nhược: “Nhị tiểu thư ở học đường đã tự mình định chuyện chung thân với Mộ Thanh Ngọc thiếu gia giảng dạy ở đó, Mộ thiếu tướng cũng đã đến cửa cầu thân nhưng chưa tới hai ngày thì nhị tiểu thư đã bị bệ hạ chỉ hôn cho thái tử, làm thái tử phi…”
Minh Lan Nhược sửng sốt: “Mộ Thanh Ngọc… là vị thiếu tướng đã hy sinh vì thủ thành trong trận chiến thành Thiên Lan sao?”
“Đúng vậy… Nếu không phải ngươi không chịu gả cho thái tử, lén lút mang thai, hại ta phải gả cho thái tử thay ngươi, Thanh Ngọc ca ca cũng không vì vậy mà lạnh lòng xin đi trấn thủ biên cương, cũng sẽ không phải chết mất xác!”
Minh Nguyệt Oánh đột nhiên cảm thấy đau đớn biến mất, nàng ta hận thù nhìn Minh Lan Nhược, khóc đến mức khàn giọng.
Minh Lan Nhược im lặng một lúc, hóa ra Minh Nguyệt Oánh dù ở kiếp trước hay kiếp này đều đấu đá với nàng đến mức một mất một còn là do trong lòng nàng ta có chất chứa một mối hận cũ.
Một lúc sau, nàng thản nhiên nói: “Từ nay về sau, nếu ngươi thành thật nghe theo chỉ thị của ta, huyết độc trong cơ thể ngươi sẽ không bao giờ phát tác.”
Giữ lại chút thể diện này là do nể mặt phụ thân. Kiếp trước, điều phụ thân tiếc nuối nhất là nhìn thấy nàng và Minh Nguyệt Oánh trở mặt thành thù.
Minh Nguyệt Oánh ôm ngực, hận thù nhìn nàng: “Ta thà chết cũng không làm bất cứ chuyện gì cho ngươi.”
Dù sao thì ba năm nữa nàng ta cũng chết!
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn nàng ta: “Vậy ngươi có muốn thử chút cảm giác sống không bằng chết không?”
Mặt Minh Nguyệt Oánh tái nhợt vì sợ hãi, nàng ta bất lực co rúm người lại. Cảm giác trái tim bị hàng nghìn con côn trùng gặm cắn thật đáng sợ!
Minh Lan Nhược biết nàng ta đã nhượng bộ nên quay người rời đi, không lộ ra chút cảm xúc gì.
“Ngươi… ngươi vẫn ích kỷ, vô sỉ như vậy!” Minh Nguyệt Oánh không cam tâm và tuyệt vọng nói thầm.
Minh Lan Nhược dừng bước, khẽ bật cười: “Thì ra ngươi hoàn toàn không biết người đề nghị đưa ngươi đến Đông cung làm thái tử phi dự bị chính là dì của ta, cũng chính là mẹ của ngươi?”
Đàm thị là mẫu thân của chị họ nàng, cũng chính là dì họ của nàng. Dù bà ấy đối xử không tệ với nàng nhưng càng hy vọng con gái ruột của mình có thể bay lên cành cao làm phượng hoàng.
Minh Nguyệt Oánh ngây người nhìn theo bóng lưng của nàng, lẩm bẩm: “Không… không thể nào!”
Làm sao nàng ta có thể chấp nhận việc bản thân đã hận sai người, vì trả thù mà hi sinh con của mình thậm chí là cả bản thân!!!
Nàng ta không tin, nàng ta không tin!!!
Trong nhất thời, cả Thuần Minh điện đều là tiếng khóc nức nở, tuyệt vọng và đau khổ của Minh Nguyệt Oánh.
Minh Lan Nhược rời đi không ngoảnh đầu lại.
Sau khi ra khỏi Thuần Minh điện, những tia nắng lạnh lẽo trên bầu trời chiếu xuống mặt đất phủ tuyết băng giá, vô cùng chói mắt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất