Thượng Quan Vũ cho người mở cửa phòng giam.
Minh Lan Nhược che lại cơ thể đang đẫm nước của mình, cảnh giác lụi lại về góc phòng.
Thấy hành động này của nàng, ánh mắt Thượng Quan Vũ thoáng hiện lên một ánh nhìn phức tạp u ám.
Giọng hắn dịu dàng nói: “Ta lấy ý phục đến cho nàng, trời lạnh, nàng thay quần áo rồi hẵng nói chuyện tiếp, đừng để bị bệnh.”
Minh Lan Nhược nhìn thấy phía sau Thượng Quan Vũ có một cung nữ cầm một bộ quần áo sạch sẽ tiến lên, đặt trên nền đất.
Nói xong, hắn liền dẫn những người khác quay người ra khỏi phòng giam của Minh Lan Nhược.
Từ trước đến nay Minh Lan Nhược không phải người tự bạc đãi mình, nàng nhanh chóng thay quần áo, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Nhưng mà vẫn thấy đầu hơi choáng váng lại khó chịu, không cần bắt mạch nàng cũng biết bản thân bị cảm lạnh rồi.
“Nàng đã ổn hơn rồi chứ, Lan Nhược?” Thái tử thấy nàng đã thay xong đồ, lần nữa tiến vào.
Trông Minh Lan Nhược mặc bộ gấm Tứ Xuyên màu xanh sẫm, mặt mũi nàng tái nhợt giảm bớt đi ba phần diễm sắc, lại tăng thêm vẻ mỏng manh dịu dàng, giống như băng tuyết trong đêm đông vậy.
Ánh mắt Thượng Quan Vũ hơi sâu thẳm: “Bộ quần áo này rất hợp với nàng.”
Minh Lan Nhược khoanh chân ngồi xuống, mặt không biểu cảm đáp: ” Đa tạ thái tử điện hạ, không biết đêm khuya như này đến thăm, có gì muốn chỉ giáo không?”
“Lan Nhược, nàng đang đợi ai đến cứu nàng, Cửu Thiên Tuế Thương Kiều sao, nàng thật sự cho rằng hắn sẽ tới cứu nàng?” Thượng Quan Vũ chợt hỏi.
Minh Lan Nhược nheo đôi mắt lại, nhìn hắn: “Ta chờ ai thì liên quan gì đến ngài, ngài muốn làm cái gì?”
Bỗng nhiên Thượng Quan Vũ lại nhắc đến Thương Kiều, chẳng nhẽ … Thương Kiều xảy ra chuyện rồi?
Minh Lan Nhược cầm lấy con dao, thái độ không nhún nhường càng thể hiện sự xa cách của nàng.
Thượng Quan Vũ thở dài: “Cửu Thiên Tuế không phải là chuyện gì cũng có thể giúp nàng, người nàng nên cầu xin là ta, Minh Nguyệt Oánh tuy đã được cứu nhưng đứa bé trong bụng đã không còn, chỉ có ta mới có thể cứu nàng!”
Minh Lan Nhược đã đoán được trước kết quả sẽ như ra như này, mang thai ba tháng đang là lúc thai kì không ổn định, trời đông giá rét lại rơi xuống nước, làm sao mà không sảy thai cho được.
Mặt nàng không đổi sắc hỏi: “Vậy bệ hạ bảo ngài đến thẩm vẫn ta sao?”
Thương Kiều không xảy ra chuyện là tốt rồi.
Thượng Quan Vũ hơi nhíu hàng chân mày: “Đây là đích hoàng tôn đầu tiên của hoàng đế, hoàng đế rất tức giận, nhưng trong cung nhất định sẽ tìm ra chứng cứ giúp ngươi thoát tội.”
Minh Lan Nhược khẽ nhíu mày, trầm tư nhìn hắn: “Tại sao điện hạ lại tin ta, lại dựa vào đâu để tin ta?”
“Bởi vì ta biết, Minh Nguyệt Oánh hận nàng.” Thượng Quan Vũ tiến lên phía trước, cởi áo áo chồn của mình muốn choàng thêm cho nàng.
Minh Lan Nhược lại cảnh giác lùi về sau hai bước: “Không cần, điện hạ, nam nữ thụ thụ bất thân!”
Nàng không muốn cùng nên nam nhân mưu mô tâm cơ này dính dáng bất cứ chuyện gì, khiến hắn có cơ hội ra tay với nàng.
“Ta chỉ là nhìn thấy nàng không thoải mái, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, môi tím tái, nàng cần đồ ấm áo hơn một chút, ta vốn không có ác ý.” Thượng Quan Vũ khẽ thở dài một tiếng, dừng chân lại.
Nói xong, hắn ta không tiến lại gần nữa, chỉ đưa áo lông chồn sang cho nàng.
Minh Lan Nhược không hề từ chối, cảnh giác nhận lấy chiếc áo lông chồn.
Trong thiên lao vô cùng lạnh, nàng cũng không biết bản thân phải ở đây thêm bao lâu, không việc gì phải coi nhẹ sức khỏe của bản thân.
Thấy Minh Lan Nhược nhận lấy áo lông chồn, Thượng Quan Vũ khẽ thán: “Cửu Thiên Tuế đưa nàng đi minh hôn, là do ta không thể bảo vệ tốt cho nàng, lần này, nàng hãy tin ta, ta chắc chắc sẽ rửa oan cho nàng.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn ta, bỗng nhiên cong mắt lên cười: “Điện hạ, nơi này đã không còn người ngoài, sao không thẳng thắn nói chuyện với nhau ngài muốn làm cái gì?”
Hắn ta lại một lần nữa nhắc đến Thương Kiều, rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Không cần biết là Thương Kiều hay là Thái tử, lần này, nàng đều không cần tới sự giúp đỡ của bọn họ, bởi vì chuyện này nàng phải tự mình giải quyết.
Nhưng nàng muốn xem xem vị thái tử này còn muốn diễn vở kịch gì nữa đây.
Thượng Quan Vũ thở dài: “Nhược Nhi, nàng bị giam nhiều năm có lẽ là không biết vị nghĩa cứu không có quan hệ máu mủ này của nàng bên cạnh đã có hồng nhan tri kỷ, cùng hắn ta vào sinh ra tử, giờ đây cũng là nữ nhân duy nhất ở bên cạnh hắn ta, vị trí của nàng trong tim hắn ta đã không còn như lúc trước, nếu không sao hắn lại đưa nàng đi minh hôn.”
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn xuống, không thể phủ nhận nói: “Ồ, ngài hiểu rõ về vị hồng nhan tri kỷ của Cửu Thiên Tuế chừng nào.”
Thượng Quan Vũ thấy nàng hứng thú với những điều bản thân nói, hắn ta mỉm cười: “Ta không biết nhiều lắm, nhưng vị này là Vệ trưởng Vân Nghê của Cẩm Y vệ đã từng vào năm năm trước —— Sau khi nàng bị nhốt lại không lâu, không tiếc mạng mình cứu Thiên Tuế Gia, bụng bị kiếm đâm, nghe bảo sau này khó mà có con.”
“Lúc trước Cửu Thiên Tuế từng tìm danh y khắp nơi, cuối cùng vẫn lực bất tòng tâm, vị Vệ trưởng Vân Nghê này cũng vì vậy sau này ít làm nhiệm vụ, được Thiên Tuế Gia giữ lại ở thư phòng, trở thành hồng nhan tri kỷ và thị thiếp của hắn ta.”
Minh Lan Nhược nghe vậy thì tâm trạng phức tạp, nhưng cũng không khỏi nghi ngờ —— Lại là năm năm trước.
Mọi chuyện đều xảy ra vào năm năm trước, thật là trùng hợp.
Nhưng mà tin tức nghe ngóng được từ chỗ Thượng Quan Vũ này cũng đã là một thu hoạnh lớn rồi.
Nàng khẽ thở ra một hơi, hơi thở trên đầu mũi đau nhức khô nóng, đúng là nàng đã bị ngã bệnh rồi, đầu của nàng càng ngày càng choáng váng.
“Thế nên Nhược Nhi, cái tình nghĩa mỏng manh này của Cửu Thiên Tuế dành cho nàng sao có thể so sánh được với tấm lòng của ta không chịu rời bỏ với nàng, trước nay như một không thay lòng, nếu như nàng đồng ý, vị trí Trắc phi của Đông cung ta sẽ nghĩ cách giành lại cho nàng.” Thượng Quan Vũ dịu dàng nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất