Minh Lan Nhược cười lạnh lùng: “À, vậy sao, nhưng mà so với ngài thì ta vẫn tin tưởng Thương Kiều hơn.”
Nàng sao có thể tin tưởng được kẻ mặt người dạ thú này được, vị thái tử điện hạ vào kiếp trước ngay trước mặt nàng ra tay giết hại Tiểu Hi.
Nàng không giết chết hắn ta đã là may lắm rồi.
“Vậy ư, thế chúng ta có muốn cược một phen không?” Bỗng nhiên Thượng Quan Vũ hỏi.
Minh Lan Nhược sững người, ánh mắt sắc lạnh ngước lên nhìn hắn ta: “Ngài có ý gì?”
Thượng Quan Vũ bỗng tiến tới gần nàng, nắm chặt lấy tay nàng, cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói bên tai nàng ——
“Cược xem Cửu Thiên Tuế thấy ta và nàng thân mật như này, hắn ta có tin nàng không phải vì ghen tỵ với Minh Nguyệt Oánh làm thái tử phi nên mới hãm hại, đẩy nàng ta xuống nước.”
Hắn ta ngừng lại một chút, cười khẽ: “Tay nàng sao lại nóng như này, có lẽ là do ốm rồi, chi bằng chúng ta lại cược thêm ván nàng và hồng nhan tri kỷ của hắn ta Vân Nghê cùng bị bệnh, xem cái người cữu cữu nuôi này của nàng sẽ chăm sóc cho ai?”
“Vì sao thái tử điện hạ lại ở chỗ này?” Một giọng nói trầm thấp truyền đến.
Minh Lan Nhược nhìn ra không biết cửa nhà lao đã mở từ lúc nào, một bóng người cao gầy dẫn theo một đám người đang đứng trước cửa phòng giam nàng.
“Thương Kiều!” Nàng ngây ngốc, đột nhiên hiểu ra lí do tại sao Thượng Quan Vũ lại làm ra hành động vừa rồi.
“Cửu Thiên Tuế!” Thượng Quan Vũ mỉm cười nhìn Thương Kiều, khẽ đưa tay vuốt cằm.
Thương Kiều cúi đầu đi vào phòng giam, châm biếm thái tử nói: “Thái tử phi hiện giờ còn đang trên giường vật lộn giữa ranh giới sống chết, thái tử điện hạ không đi công nom thái tử phi, lại chạy tới đây quan tâm Điệu vương phi, liệu có thích hợp hay không?”
Thượng Quan Vũ hạ tầm mắt xuống: “Thiên Tuế Gia, ta có chuyện muốn hỏi Điệu vương phi, cho nên mới tới nơi này.”
Thương Kiều nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn hắn ta: “Thái tử gia là người của Hình Bộ hay là bên Đại Lý Tự, hay là phụ trách bên Đông xưởng với nhà giam Cẩm y vệ, vậy mà cần ngài phải đích thân tới thẩm vấn?”
Trên người hắn toát ra uy thế rùng mình khiến thái tử sững người, gương mặt nho nhã tuần tú của hắn thoáng u ám.
Cái tên hoạn … Càng ngày càng vô lễ!
Rốt cuộc Thượng Quan Vũ cùng điềm tĩnh gật đầu: “Thiên Tuế Gia nói chí phải, là do ta suy nghĩ không chu đáo.”
Vẻ mặt Thương Kiều lạnh như băng đáp: “Mời điện hạ ra ngoài, nơi ô uế bẩn thíu này không phải là nơi ngài nên đặt chân tới.”
Thái tử đành phải liếc mắt nhìn sang Minh Lan Nhược, nhẹ nhàng nói: “Lan Nhược, nàng bảo trọng, ta chắc chắn sẽ cứu nàng ra.”
Nói xong hắn ta đi ra ngoài.
Đôi mắt phượng mê hoặc của Thương Kiều nhìn chằm chằm vào Minh Lan Nhược, khóe miệng nhếch lên cười khẩy: “Ngươi đúng là khiến bản tọa mở mang tầm mắt.”
Trước đó thuộc hạ đến bẩm báo, thái tử ở trong ngục trông nom Điệu vương phi, hai người hơi thân mật, hắn còn không tin, giờ coi như được tận mắt nhìn thấy rồi.
Trong lúc nói chuyện, hạ nhân dọn lên ghế dựa với lò sưởi tay cho Thương Kiều, hầu hạ hắn ngồi xuống.
Minh Lan Nhược thấy vẻ mặt lạnh tanh của hắn, không khỏi ngạc nhiên: “Sao nào, ngài phụng mệnh tới thẩm vấn ta sao?”
Thương Kiều nhìn không rời mắt vào chiếc áo lông chồn trên người Minh Lan Nhược, vừa nhìn đã biết là áo khoác của thái tử.
Trong khi hắn đang vì nàng chạy ngược chạy xuôi, nàng thì lại vô cùng hưởng thụ sự chăm sóc của nam nhân khác.
Hắn cười đầy ẩn ý: “Sao, không nên thẩm vấn ngươi sao, hay là có lệnh đặc biệt từ thái tử, thật sự cho rằng bản tọa không thể động vào ngươi rồi?”
Minh Lan Nhược im lặng, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng lẽ ngài cũng cho rằng ta đã đẩy Minh Nguyệt Oánh xuống nước?”
Thương Kiều yên lặng nhìn nàng nhưng lại không nói lời nào, chỉ là ánh mắt u ám luôn nhìn chằm chằm vào bộ quần áo nàng đang mặc.
Nàng đang mặc quần áo của phi tần Đông cung, còn có thêm chiếc áo lông chồn có mùi của một tên đàn ông khác đang bao lấy cơ thể yếu ớt.
“Lan Nhược à … Ngươi thích bộ quần áo này sao, không thích thì cởi ra, được chứ?” Hắn vuốt ve cái lò sưởi trong tay, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi.
Minh Lan Nhược ngây ngốc cả người, cúi đầu nhìn xuống quần áo mình đang mặc, không thể hiểu nổi nhưng vẫn gật đầu: “Được.”
Sau đó, Tiểu Tề Tử vội vàng mang đến một bộ quần áo trắng toát.
Minh Lan Nhược nhìn bộ quần áo đó, chỉ thấy quen thuộc, suy nghĩ kỹ, lại cực kỳ giống với bộ quần áo trên người Vân Nghê.
Khi nàng vén vạt áo, bất ngờ thay, trên đó lại thêu tên của Vân Nghê.
Cái gì vậy? Lấy quần áo của thiếp thất bên cạnh cho nàng ta?
Nàng lập tức lạnh mặt: “Ta không thay bộ y phục này!”
Thương Kiều nhíu mắt, nụ cười nguy hiểm và u ám nói : “Sao vậy, ngươi thích đồ của Thái tử? Nếu không muốn mặc thì thôi, cởi ra!”
Vừa dứt lời, hắn ta liếc mắt ra hiệu, mấy thái giám lập tức xông lên khống chế Minh Lan Nhược.
“Buông ta ra!” Minh Lan Nhược cố gắng vùng vẫy nhưng làm sao có thể chống lại cao thủ Đông Xưởng, cuối cùng vẫn bị ấn vào tường.
Tóc nàng rối bời, thở hổn hển nhìn Thương Kiều, hốc mắt ửng đỏ: “Tại sao?!”
Thương Kiều bước đến trước mặt nàng, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng nheo lại, nhưng lại khẽ thở dài: “Ngươi luôn luôn không chịu nghe lời.”
Tuy nhiên, những ngón tay tàn nhẫn của hắn thô bạo cởi từng chiếc cúc trên tấm áo lông của cô, hắn giật phăng chiếc áo và ném vào lò sưởi.
Minh Lan Nhược cứng người ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất