Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược kéo người lên trên bờ, đám người hoảng sợ vội vã chạy đến cố gắng cứu Minh Nguyệt Oánh.
“Mau, mau đi mời ngự y!”
“Không ổn, thái tử phi chảy máu rồi!”
Một màn rối ren hỗn loạn, Minh Lan Nhược mới từ dưới nước bò lên bỗng nghe thấy một tiếng quát chói tai —— “Minh Lan Nhược, ngươi làm cái gì vậy!”
Nàng quay mặt lại đã nhìn thấy kế mẫu Đàm Thị tức giận dẫn người xông đến, trong thấy tình trạng thảm thương của Minh Nguyệt Oánh thì tức đến mức chỉ vào nàng mắng mỏ ——
“Cả đời phụ thân ngươi trong sạch liêm chính, mẫu thân ngươi cũng xuất thân từ phủ Nguyên soái trấn quốc cả nhà oanh liệt tử trên chiến trường, sao lại có thể sinh ra cái loại như ngươi muốn hại chết muội muội!”
Minh Lan Nhược cau mày, lạnh lùng hỏi: Di mẫu, người thực sự biết những gì nhị muội đã làm chứ?”
Đàm Thị dìu Minh Nguyệt Oánh, nước mắt như mưa: “Mẫu thân Tiêu Thị của ngươi mất sớm, ta là biểu tỷ của mẫu thân ngươi, phụ thân ngươi rước ta vào nhà cũng chỉ vì để tiện chăm sóc ngươi!”
“Ta chẳng cầu có con trai, nhị muội ngươi cũng đâu phải cố ý đoạt đi chức vị thái tử phi của ngươi, sao ngươi có thể tàn nhẫn như vậy!”
Minh Lan Nhược không thèm để ý đến bà ấy, chỉ nhìn sang phía Minh quốc công đang chạy tới: “Con là do một tay cha nuôi lớn, con từng bướng bỉnh, cố chấn, đã từng ngu dại, nhưng con đã từng hại người chưa?”
Minh quốc công nhìn nàng, lại nhìn nữ nhi đang nằm thoi thóp trên mặt đất, kiềm chế lại không để hiện lên gân xanh trên trán.
Ông ta không phải kẻ ngốc, nếu con gái lớn muốn hại con thứ, sẽ không dùng cách thức ngu xuẩn như thế này.
Ông ta trầm mặc, nghiêm giọng nói: “Được rồi, đừng nói nữa, mau cho người gọi thái y qua đây xem bệnh, chuyện này không được phép truyền ra ngoài, ai dám lan truyền ra ngoài liền đánh chết tại chỗ!”
Đàm Thị không dám tin nhìn sang Minh quốc công, không được phép để lộ, vậy có nghĩa là muốn che giấu chuyện này rồi!
Bà ấy gào khóc: “Quốc công gia, ông … Ông thiên vị Minh Lan Nhược đến mức ấy sao, ông thật sự cho rằng khắp thiên hạ này có bức tường không lọt gió sao? Ngày hôm nay có biết bao nhiêu ở Đông cung tới, ông bịt miệng được bọn ta liệu có bịt miệng được mấy người bên Đông cung đó hay không?”
Minh Lan Nhược ngước mắt lên, khẽ nói: “Quốc công gia, cha đưa con đến Thiên lao đi, chuyện con không làm thì không có gì phải thẹn với lương tâm!”
Chuyện lớn như này, một khi phụ thân che giấu đi bị người khác phát hiện, vậy thì cả nhà sẽ bị tống giam.
Nàng vì muốn cứu phụ thân mới quay về phủ Quốc công, sao có thể để người khác hại phụ thân!
“Con khắc tự có cách lấy lại sự trong sạch cho chính mình!” Nàng kiên định nói lại lần nữa với Minh quốc công.
Nàng có cách để phá hỏng màn kịch này, cho nên càng không thể liên lụy đến phụ thân!
Minh quốc công hít một hơi sâu, cố gắng nè nén sự dằn vặt trong đáy lòng, cắn răng nói: “Người đâu, lập tức đưa Điệu vương phi vào Thiên lao, đợi bệ hạ và thái tử thẩm vấn!”
Ánh mắt của Minh Lan Nhược ngấn lệ dịu dàng, cười đáp: “Người … hãy bảo trọng, hãy suy xét thật kỹ chuyện trước đó con nói với người, tuyệt đối đừng đến Đông Bắc!”
Thật may quá, phụ thân đã tin nàng!
Nói xong, Minh Lan Nhược hành lễ với Đồ Lão: “Mọi việc đều phải phiền tới ngài giúp phụ thân rồi.”
Đồ Lão nhìn Minh Lan Nhược quyết đoán rời đi, âm thầm cảm khái, vị đại tiểu thư này đúng là đã thay đổi rồi.
Cả đời Quốc công gia chỉ có hai nữ nhi, duy chỉ có đại tiểu thư là giống quốc công gia nhất, ông ta đã từng rất coi thường nhưng giờ đây xem ra là bản thân ông ta thiển cận quá rồi.
Minh quốc công nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nữ nhi rời đi, bước đi loạng choạng, che lại con mắt ửng đỏ, cắn răng nhỏ giọng nói: “Ta phải vào cung diện thánh.”
Ông ta không thể để cho Minh Lan Nhược xảy ra chuyện, đứa con này là niềm hy vọng và sợi liên kết cuối cùng mà Quan m để lại cho ông ta!
Đàm Thị thấy vậy, biết Minh quốc công tuy nói miệng nói lời cay nghiệt nhưng lại mềm lòng, giờ vẫn muốn tìm cách cứu con gái lớn!
Từ tận đáy lòng bà ấy hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì.
Thiên lao
Trong phòng giam u ám lại ẩm ướt, cả người Minh Lan Nhược ướt sũng, mùa đông khắc nghiệt, đúng là rất lạnh.
Hai cai ngục ném cho nàng một bộ quần áo tù nhân: “Thay đồ đi!”
Minh Lan Nhược lập tức cầm lên, đang chuẩn bị thay thì thấy cai ngục này chứ nhìn chằm chằm vào mình.
Nàng hơi chau mày: “Vị đại ca này, phiền ngài tránh đi một lát, ta muốn thay đồ.”
Tên cai ngục cười khẩy một tiếng, khinh miệt nhìn nàng: “Ngươi còn thẹn thùng cái quái gì? đứa bé trong bụng thái tử phi nương nương không còn nữa, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ bị lột sạch rồi bị ngũ mã phanh thây thôi, không bằng để cho mấy tiểu ca đây chơi đùa.”
Nữ quyến bị giam vào trong Thiên lao của hoàng thất mà có thể lành lặn trở ra không được mấy người, người có kết cục tốt đẹp nhất cũng sẽ bị lưu vong, bọn họ cũng từng đùa qua không hề ít …
“Vậy mấy người thử vào đây xem xem?” Minh Lan Nhược cười, đang định âm thầm lấy ra ngân châm, chỉ nghe thấy một tiếng quát lớn ——
“To gan, thứ hèn mạt, kẻ nào cho phép ngươi ăn nói như vậy với Điệu vương phi?”
Hai cai ngục đó vừa nhìn thấy người đi đến, tức khắc bị dọa đến quỳ “Rụp” một cái xuống.
Minh Lan Nhược mắt sáng lên, lẽ nào là Thương Kiều …
“Thái tử điện hạ tha mạng, chúng tiểu nhân ăn nói lung tung!” Mấy tên cai ngục quỳ dập đầu.
Khuôn mặt Thương Quan Vũ tuấn tú nhã nhặn lạnh lùng nói: “Kéo hai kẻ này xuống dưới!”
Những người khác lập tức lôi hai tên cai ngục này lui xuống.
“Sao lại là ngài, thái tử điện hạ không phải nên đến trông coi bên cạnh thái tử phi, sao lại đến chỗ nghi phạm như ta thế này?” Minh Lan Nhược nhìn Thượng Quan Vũ, khuôn mặt nhỏ nhợt nhạt thoáng hiện vẻ lạnh lùng.

Ads
';
Advertisement