Minh Lan Nhược - FULL

Minh Lan Nhược lười giải thích, nàng chỉ nheo mắt lại: “Ngươi gầy đi nhiều rồi, vì thái tử sao, không đáng, ngươi vẫn luôn biết —— Ta chán ghét hắn ta.”
Minh Nguyệt Oánh quay người nhìn về phía mặt hồ, giọng điệu mỉa mai nói: “Minh Lan Nhược, ngươi vẫn luôn ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân như vây, thích ai hay ghét ai, ngươi đều có thể dứt khoát theo đuổi hay cự tuyệt.”
Minh Lan Nhược cười tự giễu một tiếng: “Minh Nguyệt Oánh, ngươi không phải cũng ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân sao, nghi ngờ trong lòng thái tử có ta liền phải người đến lừa bắt rồi sát hại Tiểu Hi, muốn báo thì ta!”
Ngày hôm nay nàng đến phủ Quốc công ngoại trừ việc muốn cứu phụ thân, chuyện có lại chính là muốn tìm Minh Nguyệt Oánh tính sổ.
Nàng tuyệt đối sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào có ý đồ muốn hãm hại Tiểu Hi.
Minh Nguyệt Oánh ngơ người, nhìn sang nàng, bỗng nhiên nàng ta cười rạng rỡ: “Ồ, thì ra ngươi đã biết rồi sao, ngươi không có bằng chứng, lại không quyền không thế, ngươi có thể làm gì thái tử phi ta đây?”
Đầu ngón tay của Minh Lan Nhược sờ nhẹ ngân châm trong tay áo, lạnh lùng nói: “Minh Nguyệt Oánh, ta dám đứng tại nơi này thì sẽ có cách trừng trị ngươi.”
Minh Nguyệt Oánh quay người nhìn Minh Lan Nhược, âm hiểm cười lớn tiếng: “Trừng trị ta? Ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì? Lúc trước ta rất ngưỡng mộ tính cánh tùy hứng buông thả của ngươi, phụ thân luôn dung túng cho ngươi nhưng lúc nào cũng bắt ta phải làm một tiểu thư khuê các, nhưng mà bây giờ …”
Nàng ta nói khẽ: “Ta đã chán ngấy rồi, trên đời này có ta thì không thể có ngươi, có ngươi thì không thể có ta!”
Minh Lan Nhược nhíu mày: “Ta và ngươi cùng nhau lớn lên, trong nhà không phân thứ nữ, giữa chúng ta chưa từng có chuyện ngươi sống ta chết, ta cũng chưa từng muốn tranh đoạt của ngươi cái gì!”
Bởi vì nàng từ nhỏ đã mất đi mẫu thân cho nên phụ thân mới thương nàng nhiều hơn một chút, lẽ nào Đàm di mẫu không thương nữ nhi Minh Nguyệt Oánh này nhiều hơn chắc?
Hôm nay, nàng muốn trừng trị Minh Nguyệt Oánh, nhưng cũng không muốn nàng ta cứ hồ đồ ngu xuẩn mãi như vậy: “Thái tử không yêu bất cứ kẻ nào, hắn ta của muốn chia rẽ tỷ muội chúng ta, lợi dụng phụ thân!”
Minh Nguyệt Oánh cười giễu cợt: “Việc ta hận ngươi thì liên qua gì đến thái tử, ngươi cho rằng ta rất để tâm đến thái tử sao?”
Minh Lan Nhược sững sờ: “Ngươi … ngươi có ý gì?”
Kiếp trước vì để chiếm được sự tín nhiệm và sủng ái của thái tử, thu thấp tình báo, nàng với người muội này mới trở mặt thành thù, đấu đá nhau kịch liệt.
Nhưng mà tại sao giờ đây nàng ta lại nói rằng không liên quan gì đến thái tử?
Minh Nguyệt Oánh chợt cười: “Bởi vì cho dù thái tử không yêu ngươi, ta cũng sẽ hận ngươi, hận ngươi đến mức mang ngươi chết không có chỗ chôn thây!”
Nói rồi, nàng ta nghiêng người ngửa mặt lên trời, một tiếng “Tùm!” rơi xuống vào giữ hồ sen lạnh lẽo.
Tì nữ Hạnh Nhân của Minh Nguyệt Oánh ngơ người một lúc, đột nhiên hét toáng lên: “Thái tử phi, thái tử phi —— Rơi xuống nước rồi, Điệu vương phi, tại sao người lại muốn đẩy thái tử phi xuống nước …”
Chỉ trong phút chốc, ngân châm trong tay của Minh Lan Nhược đã dí lên cổ họng của Hạnh Nhân, lạnh lùng nói: “Câm miệng!”
Từ lúc nàng nhìn thấy Đại tì nữ Hạnh nhân của Minh Nguyệt Oánh đưa nàng vào trong phủ Quốc công, nàng đã biết sẽ bị Minh Nguyệt Oánh tính kế,
Cổ họng bị đâm đau nhói khiến Hạnh Nhân cứng đờ người, không dám hô hoán nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ tử nhà mình đang dãy giụa trong nước lạnh.
Minh Lan Nhược nhìn Minh Nguyệt Oánh đang vật lộn trong nước, lạnh nhạt nói: “Dùng biện pháp cũ rích này để hãm hại người khác, nhị muội này của ta đúng là ngu xuẩn.”
Kiếp trước nếu nàng không trải qua mấy cung đấu tranh đoạt đó thì có lẽ sẽ còn trúng chiêu.
Nhưng mà hiện giờ, Minh Nguyệt Oánh hơi ngoe nguẩy xíu thôi, nàng đã biết nàng ta đang muốn làm cái gì rồi!
“Cứ ở trong hồ sen uống nước cho thỏa thích, rửa cho sạch cái lòng dạ đen tối của ngươi đến cả đứa trẻ còn không tha đi.” Minh Lan Nhược ung dung nhìn Minh Nguyệt Oánh cả người đang khổ sở giãy dụa trong nước.
Nàng sẽ không bao giờ quên được lúc Tiểu Hi suýt chút nữa thì bị trúng tên, cái cảm giác sợ hãi đau đớn khi ấy cũng nên để cho Minh Nguyệt Oánh từ từ nếm trải một chút mùi vị đau đớn khi suýt chết.
Minh Nguyệt Oánh không ngờ đến việc Minh Lan Nhược sẽ khống chế được Hạnh Nhân, không ai nghe thấy tiếng kêu cứu, không có ai tới cứu nàng ta!
Cảm giác sợ hãi tột cùng khi sắp đuối nước khiến nàng ta ùng vẫy tuyệt vong: “Không … Cứu … Cứu mạng …”
Minh Lan Nhược lạnh lùng nhìn, không hề có ý định ra tay cứu giúp.
Hạnh Nhân thấy Minh Nguyệt Oánh sắp không trụ nổi nữa, sắp chìm xuống, run rẩy nói: “Điệu vương phi, cầu xin người, mau cứu nhị tiểu thư đi, nàng ấy … Nàng ấy đã mang thai rồi!”
Minh Lan Nhược ngơ người, nàng nhìn nữ nhân đang khốn khổ vùng vẫy sắp chết ngạt trong hồ: “Nàng ta điên rồi sao, lấy cả đứa bé ra để hãm hại ta!”
Đứa bé trong bụng của nhị tiểu thư xảy ra chuyện, phủ Quốc công, bao gồm cả Quốc công gia đều sẽ khó tránh khỏi việc chịu trách nhiệm, cho dù ngài không để tâm đến nhị tiểu thư thì cũng hãy suy nghĩ cho Quốc công gia đi! Hạnh Nhân khẩn cầu nói.
Minh Lan Nhược chau mày lại, trong lòng hiểu rõ điều Hạnh Nhân nói là đúng, phụ thân … Nàng không thể để phụ thân bị liên lụy!
Minh Nguyệt Oánh điên rồi, nàng ta không để tâm đến an nguy của phủ Quốc công, nhưng nàng thì không thể làm vậy!
Ánh mắt nàng lạnh lùng, buông Hạnh Nhân ra, nhảy xuống dưới hồ.
Nước lạnh thấu xương khiến nàng không khỏi rùng mình, chịu đựng cơn lạnh buốt bơi về phía Minh Nguyệt Oánh.
Minh Nguyệt Oánh ở trong nước hết chìm lại nổi, sự khó chịu khi nước tiến vào khí quản khiến cả người nàng ta đau đơn đến co rút, đột nhiên từ sau cổ nàng ta bị ai đó túm lấy bơi về phía bờ hồ.
Khóe mắt nàng thoáng nhìn thấy Minh Lan Nhược, run rẩy cười khẩy: “Minh Lan Nhược, lần này ta muốn xem xem, cho dù ngươi có tên hoạn quan Thương Kiều kia bảo vệ, ngươi vẫn còn có thể thoát nạn khỏi hay không!”
Nói xong rồi nàng ta ngất xỉu.
Ánh mắt Minh Lan Nhược lạnh tanh, đã hiểu ra.
Nữ nhân này vốn không hề có con, nàng ta muốn dùng đứa trẻ để đổi lấy một mạng của mình!

Ads
';
Advertisement