Minh Lan Nhược - FULL

“Đi thôi, vào thành!” Thượng Quan Hoành Nghiệp lạnh lùng nói, rồi bất ngờ vung roi, kéo cương ngựa phi thẳng về phía cổng thành.
Nhìn theo bóng lưng lạnh lẽo của Tần Vương, các quan viên ăn đầy bụi ngựa đều cảm thấy oan ức và bối rối.
Điện hạ sao thế nhỉ? Chiến thắng trở về mà vẫn không vui sao?

Minh Lan Nhược cưỡi ngựa đi vào thành từ cổng thành khác, trực tiếp hướng về phủ Minh Phi.
Không hiểu sao, dù biết những gì Thượng Quan Hoành Nghiệp nói đều đúng nhưng trong lòng nàng… vẫn thấy nặng nề.
Nếu không phải vì hồi nhỏ nàng từng có đoạn quá khứ với Thương Kiều, nếu không phải vì hắn đã trải qua những chuyện đau đớn và khó khăn nên phải gánh chịu quá nhiều.
Hắn cũng sẽ không phát sinh tình cảm yêu đương đến mức cố chấp với nàng, hắn cũng sẽ giống như Thượng Quan Hoành Nghiệp chứ?
Dù có cưới nàng, hắn cũng sẽ cân nhắc đến lợi ích, cũng sẽ nạp thiếp…
Minh Lan Nhược thở dài một hơi, khẽ nhíu mày, nàng vẫn bị những lời của Thượng Quan Hoành Nghiệp ảnh hưởng.
Ngay khi nàng đến ngõ trước phủ Minh Phi, vừa xuống ngựa thì nghe thấy một tiếng hét non nớt vang lên—
“A a a a… Mẫu thân đã về rồi!”
Rồi nàng thấy một “tinh linh mập mạp” trong bộ áo hồng đào mũm mĩm lăn thẳng đến trước mặt mình.
“Tiểu tinh linh mập”
Tiểu Hy lao đến ôm chặt lấy chân nàng, nhảy cẫng lên vui mừng: “Mẫu thân! Mẫu thân cuối cùng đã về rồi!”
Minh Lan Nhược bị cú va chạm làm cho suýt ngã, ngỡ ngàng một lúc, rồi bất ngờ ngồi xổm xuống ôm chặt Tiểu Hy vào lòng: “Ừ! Mẫu thân rất nhớ Tiểu Hy!”
Cơ thể ấm áp của đứa trẻ trong vòng tay khiến trái tim đang rối bời của nàng bình yên trở lại.
Tại sao nàng phải nghĩ ngợi quá nhiều, con người nên hành động theo thực tế chứ không nên quá bận tâm đến những điều chưa xảy ra?
Đúng là tự làm khó mình!
Tâm trạng dường như đỡ hơn, Minh Lan Nhược hôn mạnh một cái lên má Tiểu Hy, rồi…
Nàng ngạc nhiên nhìn đứa trẻ trong vòng tay: “Tiểu Hy, sao con lại mập thế này?! Cả mấy tháng rồi mà chẳng cao lên chút nào cả?!”
Mới bao lâu chứ? Sao nhóc này lại mập ra như vậy?!
Thêm một lớp thịt nữa trên người, khuôn mặt tròn trịa, hồng hào, đôi mắt to tròn, long lanh, giống như một quả đào mật thành tinh!
“Mẫu thân, người không thương Tiểu Hy nữa, hu hu hu…” Tiểu Hy ngay lập tức mếu máo, nước mắt lưng tròng.
“Mẫu thân lại chê con mập, còn chê con không cao lên nữa!
Những đứa trẻ chơi cùng gần nhà đều cao hơn, ai cũng nghĩ con chỉ mới ba bốn tuổi, trong khi con đã gần sáu tuổi rồi!”
Cái vẻ mặt ủy khuất đó, giống như một chú mèo mập đáng yêu bị chủ nhân đá đi.
Minh Lan Nhược thấy thương liền bế Tiểu Hy lên để dỗ dành: “Được rồi, là lỗi của mẫu thân, Tiểu Hy đừng khóc nữa!”
Nhưng không ngờ, nhóc con quá nặng, nàng loạng choạng một bước, cố gắng lắm mới bế được bé mập này.
Thật là nặng!
Những người trong phủ Minh Phi vừa đi tới nhìn thấy Minh Lan Nhược khó nhọc bế Tiểu Hy, ai nấy đều bật cười.
“Xuống đi nào, tiểu tổ tông, Minh Phi nương nương vừa về, còn mệt lắm!” Tần ma ma nhanh chóng tiến lên đỡ Tiểu Hy xuống.
Minh Lan Nhược nhìn thấy Tần ma ma, người thân cận nhất bên cạnh Thái hậu, bèn cười nói: “Tần ma ma, những ngày qua đa tạ Thái hậu và bà đã chăm sóc Tiểu Hy giúp ta!”
Tần ma ma ngại ngùng nói: “Lão nô bái kiến Minh Phi nương nương, mấy ngày nay Thái hậu thường dẫn Tiểu Hy vào cung, cho ngự trù làm nhiều món ngon, không cẩn thận nên ăn nhiều quá.”
Minh Lan Nhược bế nhóc con trong lòng, cảm giác nặng trịch khiến nàng bất lực cười: “Thái hậu thương cháu quá mà.”
Không cần đoán cũng biết tại sao nhóc mập này lại trở nên tròn trịa như vậy.
Những người lớn tuổi rất cưng chiều trẻ con, luôn nghĩ rằng trẻ con ăn được là có phúc.
Thái hậu chắc hẳn rất muốn dọn cả ngự trù vào cung để tiện “nuôi nấng” Tiểu Hy, khiến nhóc con này trở thành một quả đào mật mập mạp.
Tiểu Hy tuy có chút không vui, nhưng vẫn hôn lên má Minh Lan Nhược hai cái rồi lẩm bẩm: “Mẫu thân để con xuống đi, con nặng lắm, con sợ người mỏi lưng.”
Mọi người lại không nhịn được cười vì sự “hiểu chuyện” của tiểu tinh linh mập mạp này.
Vương ma ma dẫn theo Xuân Hòa, Ô Tang cô cô và những người khác lên trước, xúc động hành lễ với Minh Lan Nhược: “Đại tiểu thư!”
Bất kể thân phận của nàng thay đổi thế nào, những người của Xích Huyết đều gọi nàng là “Đại tiểu thư”.
Bởi chỉ có thân phận này là không thay đổi, cũng không liên quan gì đến hoàng gia.
Mấy tháng không gặp, Minh Lan Nhược nhìn những người không cùng huyết thống nhưng còn hơn cả ruột thịt, không khỏi rơm rớm nước mắt, vui vẻ tiến lên nắm chặt tay mọi người, lần lượt trò chuyện.
“Mọi người vất vả rồi, ta đã trở về!”
Cuối cùng vẫn là Vương ma ma bình tĩnh, cười nói: “Mau vào phủ đi, đây không phải chỗ để nói chuyện.”
Dù phủ Minh Phi là phủ đệ lớn nhất trong con ngõ này.
Nhưng xung quanh vẫn có một số hộ gia đình, để người ngoài nhìn thấy cũng không hay.
Một nhóm người đông đúc rước Minh Lan Nhược vào phủ, nàng thì nắm chặt tay Tiểu Hy không rời, vừa đi vừa cười nói với mọi người.
Cảnh Minh về trước một bước, mấy chiếc xe ngựa chở đầy quà đang được nàng ấy cùng Trần Ninh và mọi người sắp xếp.
“Đại tiểu thư đã nói, những món quà này, ngoài một số đặc sản, dược liệu từ Đông Bắc sẽ nhập kho, còn lại phân phát cho mọi người, ai cũng có phần. Đúng rồi, mấy gian phòng trống trong phủ cũng phải sắp xếp lại.”
Cảnh Minh vừa dọn đồ, vừa dặn dò Xuân Hòa.
Xuân Hòa cầm sổ sách ghi chép, hỏi: “Là người của Xích Huyết ở Đông Bắc sẽ đến sao?”
“Đúng vậy, đám người Hồng Tỷ, Vệ Dã không nhiều, nhưng cũng có bảy tám người, đều là tinh anh của Xích Huyết ở Đông Bắc. Lúc đó tỷ cứ nói là hộ viện mới từ Đông Bắc đưa về.” Cảnh Minh cười nói.
Nàng ấy đột nhiên nhớ ra gì đó, nói với Xuân Hòa: “Tiểu Tề Tử có quà cho tỷ, nhưng hắn ta vừa về Đông Xưởng, chắc sẽ bận lắm, không có thời gian đem đến. Tỷ rảnh thì qua Đông Xưởng lấy đi.”
Tên tiểu hoạn quan đó trên đường cứ thấy món nào ngon, món nào lạ là mua, cũng gom được cả túi lớn.
Xuân Hòa ngạc nhiên, nhớ đến tiểu thái giám có nụ cười rạng rỡ mỗi lần gặp nàng ấy, không khỏi bật cười: “Được rồi.”
Cảnh Minh dẫn theo một nhóm người cùng Xuân Hòa đưa hết đồ đạc vào kho.
“Muội kiểm kê trước đi, ta đã chuẩn bị nhiều món ăn trong bếp, phải đi xem lại.” Xuân Hòa cười nói rồi rời đi.
Cảnh Minh gật đầu, vừa hoàn tất việc kiểm kê và ghi chép, nàng ấy bất ngờ quay người lại, suýt nữa va vào lồng ngực của ai đó.
Nàng ấy ngước lên nhìn, nhưng không có vẻ gì ngạc nhiên vì nàng ấy biết hắn ta đang ở đây.
“Sao vậy? Muốn đánh nhau à?” Nàng nhướng mày hỏi chàng trai trước mặt.
Trần Ninh khựng lại, nheo mắt: “Ta tìm ngươi chẳng lẽ chỉ để đánh nhau thôi sao?”
Thực ra hắn ta rất muốn “đánh nhau” với nàng ấy, nhưng tại sao nàng ấy lại nghĩ rằng hắn ta đến tìm nàng chỉ để làm chuyện đó?
Cảnh Minh cười khẽ, thả quyển sổ ghi chép trong tay xuống một cách tự nhiên: “Vậy ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Trần Ninh im lặng một lúc, đột nhiên giơ tay mở lòng bàn tay ra.
Trong tay hắn là một dải băng tóc màu đỏ thẫm được làm từ lụa. Đuôi của dải băng có đính một chiếc chuông vàng nhỏ, giữa băng có đính những viên ngọc trai và đá ruby kết tinh tỉ mỉ.
Nhìn thoáng qua trông giống như một cái khăn buộc đầu, nhưng lại rộng hơn gấp đôi, đúng là dải băng tóc dành cho nữ nhân.
Cảnh Minh nhìn qua, hai mắt không tự chủ được mà sáng lên, món đồ này đúng là hợp phong cách của nàng ấy: “Thật đẹp!”
Gương mặt điển trai rám nắng của Trần Ninh hiện lên chút ửng đỏ, hắn ta không thoải mái lắm, khẽ hừ một tiếng: “Đây là ta nhìn thấy ở một quầy hàng ven đường khi trở về, tiện tay mua thôi.”
Cảnh Minh nhìn dải băng, hơi ngờ vực hỏi: “Nhưng trên đó có thêu hoa văn Thục thêu của Nhất Phẩm Các, kỹ thuật gắn đá quý tinh xảo này rõ ràng là do bậc thầy thực hiện. Bây giờ quầy hàng ven đường cũng bán những thứ đẳng cấp cống phẩm như thế này à?”
Nàng ấy dù đã dành nửa cuộc đời trong quân doanh, nhưng nửa cuộc đời còn lại vẫn sống trong các gia đình quyền quý ở kinh thành.
Cung đình nàng ấy cũng đã vào không biết bao nhiêu lần, có món đồ tốt nào mà nàng chưa từng thấy qua. So với mấy tiểu thư của các gia đình danh giá, nàng còn hiểu biết hơn nhiều! Trần Ninh đúng là nói dối không biết ngượng!
Khuôn mặt điển trai của Trần Ninh càng đỏ hơn, hắn ta nghiến răng nói: “Ta nói là mua ở quầy hàng ven đường thì là mua ở đó, ngươi có muốn nhận hay không thì tùy!”
Nói xong, hắn ta định thu tay lại.
Nhưng Cảnh Minh nhanh hơn, nàng giơ tay cướp lấy dải băng, đắc ý nhướng chiếc cằm nhỏ nhắn lên nhìn hắn: “Đã tặng cho ta thì là của ta rồi, hứ!”
So với trâm cài tóc hay bộ diêu, nàng thích băng tóc hơn, chỉ cần buộc tóc lên là xong, vừa tiện lợi vừa đẹp mắt.
Trần Ninh nhìn nàng vui vẻ và đắc ý, khẽ hừ một tiếng: “Ngươi đúng là ngốc, đến cảm ơn người khác cũng không biết sao?”
Cảnh Minh ngừng lại, đột nhiên nhướng mày nhìn hắn, thuận thế nắm lấy tay hắn khi hắn còn chưa kịp thu lại: “Ngươi nói ai là ngốc?”
Trần Ninh nhìn nàng, khẽ mỉm cười: “Ai nhận lời ta nói thì người đó là ngốc.”
Cảnh Minh bất ngờ kéo tay hắn lại, đặt lên ngực mình, nhướng mày: “Nào, đánh nhau đi, ai thua thì là ngốc.”
Trần Ninh sững người, ngón tay cứng đờ, mặt đỏ bừng lên: “Ngươi… Ta đến không phải để ‘đánh nhau’ với ngươi.”
Hắn không muốn mỗi lần gặp nàng, ngoài việc nói chuyện công thì chỉ là “đánh nhau”. Trên đường đi, bọn họ đã “đánh” nhau ba lần rồi…
Tính ra, bọn họ đã “hẹn đánh nhau” mười hai lần, chỉ còn lại tám lần nữa là tròn.
Chẳng lẽ giữa bọn họ không thể nói chuyện gì khác sao?
Đôi mắt to tròn của Cảnh Minh khẽ đảo qua đảo lại, nhìn hắn ta từ trên xuống dưới một lúc rồi giả bộ già dặn xoa cằm: “Trong truyện cổ có nói một câu—Ngươi đúng là miệng cứng, nhưng cơ thể lại thành thật, đúng là tiểu yêu tinh.”
PS: Hố biết mọi người mong ngóng truyện nên đang cố đẩy nhanh tốc độ dịch, nếu độc giả thấy truyện vô tình có lỗi gì đó hãy hoan hỉ bỏ qua cho Hố nhé, yêu mọi người <3!!!

Ads
';
Advertisement