Minh Lan Nhược - FULL

Nhìn người con gái bên cạnh, tâm trạng Thượng Quan Hoành Nghiệp vô cùng thoải mái, hắn ta giơ roi chỉ về phía vài cặp vợ chồng thường dân ở đằng xa— “Nàng nhìn những cặp vợ chồng bình dân đó có phải khác với chúng ta, những người hoàng tộc chỉ kết hôn dựa trên quyền lực và địa vị chẳng có chút thật lòng nào không?” Minh Lan Nhược thuận theo nhìn về phía đó, những cặp vợ chồng dân thường đang đứng bên đường, gánh hàng và bế con, có vẻ đang chuẩn bị vào thành buôn bán. Họ đối xử với nhau rất ân cần, giúp đỡ nhau, đưa nước cho nhau uống, lau mồ hôi, trông có vẻ rất tình cảm. Nhưng Thượng Quan Hoành Nghiệp lại cười nhạt: “Không, nam nhân trong thiên hạ đều giống nhau, chẳng qua những người bình dân đó không có địa vị như ta.” “Họ không có quyền lực và tài sản để có được những nữ nhân khác đẹp hơn, tốt hơn nên đành phải cam chịu với nữ nhân mà họ có thể có được.” Nói rồi, hắn ta nheo mắt nhìn về phía những người dân thường đó, đột nhiên ném cho Minh Lan Nhược một chiếc ống nhòm đơn của phương Tây— “Nhưng dù như vậy, họ vẫn sẽ lén lút với nữ nhân khác, nàng không tin thì thử nhìn kỹ mà xem?” Minh Lan Nhược cầm ống nhòm lên nhìn về phía những cặp vợ chồng dân thường bên đường. Quả nhiên nàng thấy một người đang lén lút liếc mắt đưa tình với một nữ nhân khác gần thê tử của mình. Nam nhân đó còn lén cầm tay cô nương đó, thậm chí nhét cho nàng ta một quả táo. Thượng Quan Hoành Nghiệp cười khẽ: “Thấy rồi chứ? Đó là bản chất con người, những gã đàn ông ở tầng lớp thấp hèn cũng sẽ lén lút, và nếu có cơ hội, họ cũng sẽ trèo cao.” “Nếu không, ngẫm lại những truyền thuyết và truyện cổ mà nàng đã đọc—‘Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài’, ‘Đông Vĩnh và Thất Tiên Nữ’, ‘Tây Sương Ký’… chẳng phải đều là những giấc mộng trèo cao của những kẻ hèn kém sao?” Minh Lan Nhược lặng lẽ nhìn hắn ta, không nói lời nào. Những điều hắn ta nói, thực ra nàng cũng từng nghĩ qua. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng nghe một người quyền cao chức trọng phân tích tỉ mỉ như vậy, cảm giác như được mở mang đầu óc. Thượng Quan Hoành Nghiệp lười biếng nói: “Những câu chuyện truyền thuyết đó toàn là về những kẻ nghèo hèn trèo cao, còn trong mắt nữ nhân các nàng chỉ thấy đó là tình yêu đến chết không rời.” “Nhưng nam nhân chúng ta lại thấy việc trèo lên được với những tiểu thư nhà giàu, thậm chí là tiên nữ sẽ mang lại quyền lực, tiền tài, trở thành kẻ cao quý, thoát khỏi số phận của mình.” Hắn ta nói với giọng khinh bỉ: “Những gã đàn ông trong sách truyện đó đều là những kẻ đã có học, chẳng lẽ họ không biết mình không xứng với các tiểu thư?” “Lễ giáo khắt khe, họ biết rõ việc họ làm sẽ hại chết các cô nương đó nhưng vẫn cố bám lấy rồi ngủ với họ.” “Họ thật sự yêu những cô nương đó sao? Nếu thực sự yêu một người không phải là mong muốn người ấy được sống tốt hay sao?” Lương Sơn Bá trong ‘Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài’ là một nho sinh nghèo, Đông Vĩnh là một thư sinh nghèo thậm chí có thể chỉ là một người chăn trâu. Trong ‘Tây Sương Ký’, Trương Sinh thậm chí trong một số ghi chép khác còn được cho là đã bỏ rơi nàng Oanh Oanh sau khi đỗ tiến sĩ. “Bởi vì những kẻ đó đều biết rằng các tiểu thư đó là cơ hội duy nhất để họ có thể đổi đời, cha mẹ thương con gái. Có khi sau khi ngủ với các nàng, cha mẹ của các nàng sẽ phải khuất phục, dùng ít đổi nhiều có gì không thể?” Thượng Quan Hoành Nghiệp nhướng mày cười nhạt. “Còn về phần các tiểu thư ấy có mất hết danh dự, thậm chí bị dìm xuống ao thì liên quan gì đến họ? Người bị người đời khinh bỉ, bị dìm chết đâu phải là họ!” Thấy Minh Lan Nhược khẽ nhíu mày, hắn ta tiếp tục truy vấn— “Ta chỉ hỏi nàng từ xưa đến nay, có câu chuyện nào kể về một người đàn ông quyền cao chức trọng, lại cưới một cô gái nhà nông hay con gái một thương gia làm chính thất hay không?” Minh Lan Nhược suy nghĩ một lúc lâu nhưng không thể nghĩ ra câu chuyện nào như vậy. Thượng Quan Hoành Nghiệp không hề che giấu, cười nói: “Bởi vì từ xưa đến nay, nam nhân luôn sống thực tế hơn nữ nhân.” “Từ khi sinh ra, chúng ta đã được dạy phải đấu tranh, phải học hỏi, phải đối mặt với nhiều cuộc tranh đoạt hơn.” Những nam nhân bình thường được dạy phải gánh vác gia đình, phải cố gắng học hành tiến lên; những người làm ăn buôn bán được dạy phải tìm mọi cách để kiếm lợi. Còn những người con của hoàng gia, quan lại từ khi sinh ra đã phải đối mặt với sự phân biệt con cả con thứ, họ phải học cách tranh đoạt nhiều quyền lực hơn. Hắn ta thẳng thắn nói— “Còn các cô nương quý tộc, dù được dạy dỗ để trở thành chính thất cũng chỉ giới hạn ở việc quản lý hậu cung, chăm lo gia đình, kiểm soát các thiếp, sinh nhiều con cái, ổn định hậu phương cho chồng.” Sau đó, hắn ta lại giơ roi chỉ về phía những người dân thường— “Còn những cô gái nhà bình dân, nghe nhiều câu chuyện vớ vẩn lại chỉ đắm chìm trong tình yêu, chỉ mong gả được cho một phu quân tốt, phải không?” Minh Lan Nhược cảm thấy trong lòng rất phức tạp, nhìn hắn ta hồi lâu, rồi khẽ cười: “Phải, làm sao không phải được?” Quả thật, có mấy cô gái được học hành, sách truyện đều do những nho sinh nghèo khó viết ra, vì vậy chúng toàn là những câu chuyện về tiểu thư nhà giàu hoặc con gái quan lại với nho sinh nghèo. Tô Thức từng viết—“Mười năm âm dương cách biệt, không nghĩ đến nhưng khó mà quên được. Ngôi mộ đơn côi ngàn dặm, chẳng có ai để bày tỏ nỗi đau.” Nhưng ai mà biết khi ông ta viết những lời tiếc thương vợ đã khuất đó, bên cạnh ông có một tiểu thiếp xinh đẹp hầu hạ bút mực, thậm chí còn có gái làng chơi từ Dương Châu hầu hạ trên giường, ông ta còn cưới cả muội muội của người vợ đã khuất với lý do là muội giống tỷ, cưới về để tưởng nhớ người vợ cũ. Tần Quan từng viết—“Nếu hai người tình sâu ý nặng thì sao phải cần đến ngày ngày đêm đêm bên nhau?” Nhưng đó là vì nhà thơ này từng hứa sẽ chuộc một cô nương bán hoa, kết quả nàng ta vì ông ta mà tiêu hết tiền bạc. Thế nhưng Tần Quan lại chê nàng ta phiền phức, viết bài thơ này để lừa nàng ta, từ đó về sau, cô nương đó không bao giờ gặp lại ông ta và cũng chết sớm. Trên đời này, đằng sau những bài thơ tình tứ nhất đều là những câu chuyện tàn nhẫn nhất, là những tâm hồn và trái tim của những nữ nhân bị chà đạp và tan nát. Như nàng đây, một cô gái được cha mẹ khai sáng, được nuôi dưỡng để trở thành người thừa kế, trên đời này chẳng có mấy ai như vậy. Nhưng khi tất cả mọi người xung quanh đều nghĩ rằng—nữ nhân nên có một người yêu thương thật lòng, được người khác yêu thương, sinh con đẻ cái cho người ấy mới là điều đúng đắn. Bị ảnh hưởng bởi quan niệm đó nên kiếp trước nàng cũng từng nghĩ rằng nàng phải được một người đàn ông yêu thương, và cũng yêu thương một người đàn ông thì mới không uổng sự tươi đẹp của thanh xuân. Bây giờ nghĩ lại, nàng chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng, bị những quan niệm xung quanh ảnh hưởng mà không hay biết. Nếu không trải qua một lần chết đi sống lại, nếu không chịu đựng những đau khổ tột cùng trở thành kẻ không nhà cửa thì làm sao có thể có một Minh Lan Nhược như hiện tại. Còn nam nhân thì sao… Họ từ nhỏ đã được dạy phải tranh đoạt quyền lực, phải phấn đấu để bảo vệ những gì họ muốn nên họ sống thực tế hơn, hiểu đời hơn. Như Thượng Quan Hoành Nghiệp, hắn ta chính là một trong những kẻ xuất sắc nhất trong số đó— Hắn ta sớm đã hiểu rằng quyền lực và tiền bạc chính là nền tảng để có được tất cả những gì hắn ta muốn bảo vệ. Thượng Quan Hoành Nghiệp ghì cương ngựa lại, quay đầu, ánh mắt sâu thẳm và sắc bén nhìn nàng. “Minh Lan Nhược, ta đã nói với nàng rất nhiều, không phải để tìm lý do cho những gì ta đã làm trong quá khứ, mà là để nàng hiểu—” Hắn ta ngừng lại, giọng nói bình tĩnh và ấm áp: “Trước đây, nàng không đáp ứng được những yêu cầu của ta về vị trí chính thất, dù ta thích vẻ đẹp và sự nhiệt thành của nàng.” “Nhưng nam nhân đều biết rằng nhan sắc sẽ phai tàn, khi đó tình yêu cũng không còn mà mỹ nhân trong thiên hạ thì nhiều lắm, vì thế ta không thể chọn nàng làm thê tử.” “Trên đời này không có tình yêu vô điều kiện. Dù vậy nhưng bây giờ, ta vẫn thích nàng, thậm chí ngày càng thích nàng hơn.” “Trí tuệ của nàng, thủ đoạn của nàng và sắc đẹp của nàng đều khiến ta ngưỡng mộ. Trên đời này không có tình cảm nào là vĩnh cửu, chỉ có lợi ích là trường tồn. Ta nghĩ bây giờ nàng hiểu rõ điều đó hơn cả ta, lợi ích của chúng ta gắn liền với nhau và sẽ kéo dài.” Sự thật luôn là thứ khó nghe nhất, khó chấp nhận nhất, nhưng lại là thứ dễ hiểu nhất. Bên cạnh Thượng Quan Hoành Nghiệp có rất nhiều nữ nhân dựa vào nhan sắc và tuổi trẻ mà kiêu ngạo, tự mãn. Nhưng trong mắt hắn ta, những nữ nhân chỉ thích nghe lời đường mật mà không chịu đối diện với sự thật đều là kẻ ngốc, và Minh Lan Nhược chắc chắn không phải như vậy. Quả nhiên, nữ nhân thông minh trước mặt hắn ta không hề tỏ ra tức giận. Nàng chỉ im lặng rất lâu, rồi đột nhiên khẽ cười, nhìn hắn ta với vẻ điềm tĩnh: “Hoành Nghiệp, cảm ơn ngài đã nói với ta những lời chân thành như vậy.” Vì những trải nghiệm kiếp trước nên nàng căm ghét nhất là nam nhân dối trá. Nhưng nam nhân trước mắt này, người sẽ trở thành hoàng đế trong tương lai, người mà khiếp trước đã lừa dối nàng một cách tàn nhẫn nhất, bây giờ lại phơi bày rõ ràng tâm tư của mình cho nàng thấy. Và sự chân thành lẫn tôn trọng này là do nàng của kiếp này tự mình giành được, còn Minh Lan Nhược của kiếp trước—không xứng đáng. Thượng Quan Hoành Nghiệp thở phào nhẹ nhõm: “Nàng không giận là tốt rồi. Đêm đó ta muốn đến phòng nàng, thực ra là để nói những điều này.” Hắn ta ngừng lại, nhìn nàng một cách nghiêm túc, nở một nụ cười, trong mắt ẩn chứa niềm vui sướng. “Ta vẫn hy vọng nàng sẽ suy nghĩ về việc trở thành thê tử của ta. Ta thề với trời cao và tất cả những gì ta có, ta sẽ không bao giờ để nàng và Minh gia phải chịu thiệt thòi.” Nàng lại gọi hắn ta là Hoành Nghiệp, trước kia khi nàng còn là thiếu nữ, nàng thường gọi hắn là “Hoành Nghiệp ca ca”. Hắn ta biết rằng việc thuyết phục nàng không hề dễ dàng. Nhưng trò chuyện với người thông minh luôn khiến hắn ta cảm thấy thoải mái, chỉ cần phân tích rõ ràng lợi ích, nàng sẽ biết nên làm gì, đúng không? Nhưng Minh Lan Nhược lại đột nhiên nhìn hắn ta một cách chăm chú rồi khẽ thở dài — “Nếu kiếp trước, ngài có thể sớm nói với ta những lời chân thành như vậy, có lẽ chúng ta đã không trở thành như thế này…” Nàng ngừng lại, đột nhiên nhận ra rằng vừa rồi mình lại lỡ lời. “Kiếp trước? Nàng nói kiếp trước làm sao cơ?” Thượng Quan Hoành Nghiệp ngơ ngác. “Thôi, không có gì.” Minh Lan Nhược nhìn những đám mây trôi trên bầu trời, khẽ mỉm cười. Gió thổi mây bay, thời gian đã qua, mọi thứ trên thế gian dường như đều giống như những đám mây kia, tụ rồi tan, tất cả đều đã định sẵn. Khi nàng nhìn lại hắn ta, ánh mắt đã mang vẻ bình thản như mây trôi: “Cảm ơn những gì ngài vừa nói rất nhiều, ta thực sự đồng ý với tất cả những gì ngài nói, nhưng…” Nàng ngừng lại, đôi mắt khẽ cười, rồi nàng nghiêm túc nói— “Nhưng trong lòng ta đã có người khác. Nếu xét về lợi ích, người đó mới thực sự phù hợp với lợi ích mà ta mong muốn, và trùng hợp là người đó cũng là người mà ta yêu nhất. Không ai hợp ý ta hơn người ấy.” Thượng Quan Hoành Nghiệp sững sờ, đã rất lâu rồi nàng không nở nụ cười chân thành như vậy với hắn ta. Nhưng những lời nàng nói ra chỉ khiến tim hắn ta như bị ai đó bóp chặt: “Nàng…” Nàng cười một cách thoải mái và rực rỡ: “Ngài và ta, nếu xét về lợi ích—hai chúng ta không hề phù hợp. Hiện tại chúng ta có chung lợi ích, nhưng sau này sẽ không còn như vậy nữa, ngài sẽ hiểu ra điều này vào một ngày nào đó.” Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng chằm chằm, trong lòng dường như có một nỗi đau âm ỉ. Hắn ta muốn hỏi rằng hắn ta không hiểu, người đó rốt cuộc là ai? Nhưng nữ nhân trước mặt lại vẫy tay cười: “Điện hạ, ta phải về trước rồi, có nhiều người đang đợi ta.” Nói xong, Minh Lan Nhược vung roi, hai chân khẽ kẹp vào lưng ngựa, nhanh chóng phi nước đại rời đi. Mái tóc dài của nàng lướt qua vai hắn ta, thoang thoảng hương hoa hồng nhè nhẹ. Hắn ta có chút ngẩn ngơ, muốn đưa tay ra ngăn lại, nhưng cuối cùng chỉ có thể… lướt qua nhau. Nữ nhân ấy ung dung, tự tại thúc ngựa chạy về phía ngã rẽ. Ánh mặt trời chiếu rọi lên bóng lưng mảnh mai nhưng kiên cường của nàng tạo nên một viền sáng vàng rực, những hạt bụi và mảnh cỏ bay lượn trong không khí. Hương hoa hồng trong nắng gắt dần tan biến, chỉ còn lại mùi hương của cỏ cây… Trong lòng hắn ta bỗng tràn ngập một nỗi buồn vô hạn và một câu nói quen thuộc xuất hiện… “Đạo bất đồng bất tương vi mưu” (Người khác chí hướng không thể cùng nhau bàn bạc việc lớn). Từ khi nào mà con đường nàng đi đã không còn theo bước chân của hắn ta nữa, nàng cũng không còn thích mặc những màu sắc tươi sáng như đỏ thẫm, tím thẫm, hồng phấn nữa. Bởi đó là những màu sắc hắn ta từng yêu thích, nàng thật sự đã không còn thích hắn ta nữa nên không mặc nữa. Hắn ta lại một lần nữa nhận ra. “Điện hạ, cuối cùng ngài cũng đã đến. Hoàng thượng đang đợi trong cung, xin mời ngài nhanh chóng tham gia lễ đón và vào thành, khắp thành đều là những cô gái đang chờ đợi được chiêm ngưỡng phong thái của ngài.” Quan viên đến đón dẫn theo người kính cẩn hành lễ. Nghe vậy, Thượng Quan Hoành Nghiệp đột nhiên cười nhẹ, đúng vậy, khắp thành đều là những cô nương áo đỏ. Nhưng sẽ không còn cô nương với nụ cười tươi sáng, rực rỡ như hoa hồng trong số ấy nữa. Nàng nói rằng nàng đã có người trong lòng, đó là ai? Hoặc có lẽ đó chỉ là một cái cớ để từ chối hắn ta, nhưng không sao, đối với hắn ta, nàng có yêu hắn ta hay không không quan trọng. Những gì hắn ta theo đuổi, bất kể là quyền lực tối cao hay mỹ nhân tuyệt sắc, hắn ta đều sẽ tự tay tranh đoạt cho bằng được. Nếu hắn ta là kẻ dễ dàng buông bỏ thì làm sao có thể đấu tranh cùng đại ca đến tận bây giờ? Đối với nam nhân, giang sơn và mỹ nhân chưa bao giờ là lựa chọn phải chọn một trong hai. Nếu thật sự là vậy thì chỉ có thể nói người đó vô dụng! Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn theo hướng nàng rời đi, bỗng nhiên bật cười khẩy, đôi mắt phượng đỏ rực lên ngọn lửa băng giá mà mãnh liệt.”

Ads
';
Advertisement