Minh Lan Nhược - FULL

Lúc này, Thương Kiều nhìn hắn từ đầu đến chân cười nhạt một tiếng, chẳng nói lời nào cùng Tiểu Tề Tử rời đi.
Thượng Quan Hoành Nghiệp lập tức cảm thấy nghẹn lại, khó chịu khắp người.
Tên thái giám chết tiệt này lại nhìn hắn ta bằng ánh mắt “ngươi đúng là đồ ngốc” là sao chứ?!
Minh Lan Nhược cũng vừa từ xe ngựa bước xuống, thấy hắn ta đứng đó, mặt mày bực bội, nàng liền lạnh nhạt nói: “Điện hạ, ta không phải là vương phi thật của ngài, cũng không cần phải đi cùng ngài vào thành đâu.”
Nàng không hề muốn gặp Minh Đế.
Tất nhiên, nàng tin rằng Minh Đế cũng chỉ muốn gặp con trai mình và cưng chiều Thương Kiều chứ chẳng thiết tha gì đến sự xuất hiện của nàng.
“Minh Lan Nhược, nàng nhất định phải như vậy sao? Bổn vương thắng trận trở về, nàng là vương phi, theo ta đi gặp các quan viên đến đón tiếp, dự tiệc là vinh dự, cũng là trách nhiệm. Ta nhớ trước đây nàng rất muốn tham dự cùng ta…”
Thượng Quan Hoành Nghiệp sửng sốt, không kìm được nghiến răng nói.
Minh Lan Nhược nhàn nhạt ngắt lời hắn ta: “Vì bây giờ ta không còn hứng thú nữa, ta chỉ muốn nhanh chóng gặp con của mình. Điện hạ cứ tự mình dự lễ đón và tiệc tùng đi.”
Mỗi lần hắn ta thắng trận trở về, khắp thành đều có những cô gái mặc y phục đỏ chờ đợi, họ đều thích hắn ta. Nàng- vương phi giả này không đi thì hắn ta càng nhận được nhiều hoa và khăn thêu hơn.
Nói xong, nàng vẫy tay ra hiệu cho Cảnh Minh chuẩn bị xe ngựa.
Thượng Quan Hoành Nghiệp giơ tay ngăn nàng lại, lông mày nhíu chặt: “Minh Lan Nhược, nàng không thể như vậy…”
Trước đây, mỗi lần hắn ta thắng trận trở về, nàng luôn đứng ở hàng đầu tiên trong đám người chào đón hắn ta với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Nàng cũng giống như những cô gái khác, ném hoa và khăn thêu về phía hắn ta.
Nhưng vì nàng xinh đẹp nổi bật nên luôn là người rực rỡ nhất, như một khóm hoa hồng đang nở rộ thẳng thắn và mãnh liệt như vậy.
Khi đó, hắn ta luôn cảm thấy một cô gái thể hiện sự quyến rũ của mình một cách “không giữ kẽ” thậm chí “kiêu ngạo” trước mặt một người đàn ông là mất đi vẻ dịu dàng, e ấp của phụ nữ.
Mẫu hậu cũng không thích nàng, cho rằng nàng quá cứng cỏi, không phải mẫu phụ nữ dịu dàng, hiền thục, biết nghe lời.
Vì thế, dù có thường xuyên qua lại vì thân phận của nàng, nhưng hắn ta chưa bao giờ xem nàng là lựa chọn cho vị trí chính thất.
Thế nhưng, hắn ta nhớ nàng thường viết trong thư tình rằng hy vọng một ngày nào đó có thể cùng hắn ta chia sẻ vinh quang “khải hoàn hồi triều”—
Với tư cách là thê tử của hắn ta.
Giờ đây trớ trêu thay, bọn họ đã trải qua bao nhiêu thăng trầm cuối cùng cũng trở thành phu thê.
Vinh quang mà nàng hằng mong muốn ấy, nàng thực sự không còn quan tâm nữa sao?
“Con người sẽ trưởng thành, sẽ thay đổi, điện hạ, ta phải nói bao nhiêu lần nữa?” Minh Lan Nhược có phần không kiên nhẫn, hắn ta còn định đứng đây nói chuyện với nàng đến khi nào?
Tiểu Hy vẫn đang chờ nàng trước cổng phủ!
Thượng Quan Hoành Nghiệp trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi: “Ta nhớ Cửu Thiên Tuế trước đây không thích nàng, hắn động một tí là phạt nàng, bây giờ hắn vẫn vậy sao?”
Hắn ta đột nhiên đổi chủ đề, Minh Lan Nhược khẽ nhíu mày: “Điện hạ muốn nói gì?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn nàng: “Mấy đêm trước, hắn ở trong phòng nàng phải không? Hắn có phải lại phạt nàng rồi không?”
Minh Lan Nhược: “…”
Hắn ta quả nhiên đã nghe thấy, tên khốn Thương Kiều đó cố ý để hắn ta nghe thấy đúng không, đúng là một kẻ điên chính hiệu!
Nàng mơ hồ nói: “Nếu phải thì sao, còn không phải thì sao? Điều này có liên quan gì đến điện hạ?”
Dù sao hắn ta đã cho nàng cái cớ thì nàng cứ dùng thôi.
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhíu mày nói: “Vậy thì tránh xa hắn ra, những gì hắn có thể làm để bảo vệ nàng, ta cũng có thể làm được.”
Minh Lan Nhược cười khẩy: “Điện hạ, ta thấy ngài đúng là hồ đồ rồi, ngài đã từng cho ta cái gì để gọi là bảo vệ?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nghẹn lời, nhất thời không thể nhớ ra, hắn ta đã từng cho nàng cái gì để gọi là bảo vệ. Phải một lúc lâu sau hắn ta mới miễn cưỡng nói: “Chuyện nàng và ta thành hôn chẳng phải đó chính là sự bảo vệ dành cho nàng sao.”
Phụ hoàng không thích nàng, thậm chí muốn giết Minh Quốc Công. Hắn ta sẵn lòng mạo hiểm giấu kín chuyện Minh Quốc Công không bị trọng thương chẳng phải là đã giúp nàng sao?
Minh Lan Nhược suýt bật cười thành tiếng: “Điện hạ, đó là giao dịch. Nếu không có ta, ngài có thể nhanh chóng chiếm được Cố Gia Trại, trở thành công thần bình định biên cương Đông Bắc như vậy sao?”
Trong triều thậm chí đã có không ít người dâng tấu, cho rằng ngũ hoàng tử Thượng Quan Hoành Nghiệp mới là báu vật của nước, ám chỉ rằng hắn ta xứng đáng trở thành thái tử hơn cả Thái tử Thượng Quan Diễm Kiều.
Mặc dù nàng không nghĩ Minh Đế sẽ dễ dàng phế truất Thái tử, nhưng bây giờ chợ đen đã bị phá hủy, thế lực của Thái tử ở Đông Bắc đã bị nhổ tận gốc, Thái tử rõ ràng đã yếu đi nhiều.
“Những điều này không phải là lợi ích mà ngài có được sau khi kết hôn với ta sao, ta chẳng nợ ngài gì cả.” Minh Lan Nhược nhướn mày.
Thượng Quan Hoành Nghiệp trầm mặc một lúc, ánh mắt sáng rực nhìn nàng: “Vậy nên Minh Lan Nhược, ta và nàng là một cặp trời sinh, một cặp phu thê thật sự, sinh con cho ta thì có gì không tốt?”
Hắn ta tiến thêm một bước, cúi xuống nhìn nàng: “Nàng có khả năng giúp ta có được đại nghiệp, ta có khả năng bảo vệ nàng. Nếu ta lên ngôi, nàng và Minh gia chắc chắn sẽ được sống trong vinh hoa phú quý.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn một lúc, cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng: “Điện hạ, làm sao ngài có thể nói ra những lời này một cách đường hoàng như vậy? Ngài nghĩ ta nói nhiều như thế là vẫn còn thích ngài, chẳng qua là muốn tỏ vẻ sao?”
“Phụ hoàng của ngài đã giết mẫu thân ta, bây giờ lại muốn giết phụ thân ta, thế mà ngài vẫn tự tin đòi ta dùng năng lực của mình để giúp ngài trở thành hoàng đế, để ngài ban thưởng cho ta và gia đình ta một chút may mắn sống sót?”
“Tại sao ta lại không thể nói? Có tiền có quyền mới có thể bảo vệ những người mình muốn bảo vệ, đạt được những thứ mình muốn. Còn về chuyện thích hay không thích… nàng chẳng lẽ giống như những nữ nhân tầm thường ngoài kia, xem nhiều sách truyện rồi nghĩ rằng thích một người là điều gì đó ghê gớm lắm sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhíu mày, dường như không thể hiểu nổi lựa chọn của Minh Lan Nhược.
“Thích một người tại sao lại không phải là điều ghê gớm?” Minh Lan Nhược dừng bước, nhàn nhạt hỏi.
Thượng Quan Hoành Nghiệp đột nhiên lắc đầu: “Nữ nhân các nàng chỉ thích đọc tiểu thuyết, xem mấy vở kịch yêu đương sướt mướt, chẳng lẽ không biết rằng từ xưa đến nay những người viết tiểu thuyết đều là nam nhân sao?”
“Những câu chuyện đó đều do nam nhân bịa ra để lừa nữ nhân các nàng chấp nhận an phận với tình yêu, gia đình, con cái, để tránh tranh quyền đoạt lợi như Võ Tắc Thiên hay Lữ Hậu!”
Minh Lan Nhược khựng lại, nàng lặng lẽ nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Thật sao?”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhướng mày: “Không phải vậy sao? Nàng đã thấy từ xưa đến nay có sách truyện nào mà nam nhân vì tình cảm mà từ bỏ con đường thênh thang trước mắt chưa?”
“Trong cung, các gánh hát vẫn thường diễn các vở như ‘Chém Trai Tạ Tội’ với nhân vật Tần Hương Liên, ‘Bạch Xà Truyện’, hay thậm chí là ‘Tây Sương Ký’…”
“Những người các nàng cho là kẻ phụ tình, chẳng qua là vì nam nhân và nữ nhân nghĩ khác nhau mà thôi.”
Minh Lan Nhược nhất thời không thể đáp lại, chỉ khẽ cười tự giễu: “Điện hạ nói rất có lý.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn chằm chằm nàng: “Bổn vương biết trong lòng nàng oán hận vì ta đã lợi dụng nàng, nhưng từ lúc sinh ra, hễ là nam nhân từ vua chúa cho đến kẻ bán hàng rong đều được dạy rằng người có thể tranh giành đoạt lợi mới là người hùng.”
Hắn ta ngừng lại rồi bình tĩnh nói tiếp với nàng—
“Nam nhân khi chọn thê tử dù có nói những lời ngọt ngào, thề non hẹn biển đến đâu cũng luôn cân nhắc liệu nàng có đáp ứng được nhu cầu cơ bản của họ hay không. Vậy nên lúc trước ta có nhìn sai, nhưng không hề làm gì sai cả.”
“Những gì điện hạ hôm nay nói thật thú vị, Lan Nhược rất muốn nghe thêm.” Minh Lan Nhược cảm thấy hứng thú, hôm nay hắn ta muốn nói rõ ràng mọi chuyện với nàng sao?
Thượng Quan Hoành Nghiệp thấy nàng chịu nghe mình nói, còn Thương Kiều đã dẫn người của Đông Xưởng đi xa.
Hắn ta liền bảo người dắt ngựa đến, tự mình bước dài một bước lên ngựa, rồi chỉ vào con ngựa bên cạnh đã chuẩn bị sẵn cho Minh Lan Nhược.
“Thật ra, với tính cách của nàng, ngồi xe ngựa thì quá chậm chạp, cưỡi ngựa có lẽ hợp với nàng hơn, có muốn cùng cưỡi không?”
Minh Lan Nhược mỉm cười, đáp: “Được.”
Hắn ta đã khiến nàng có chút hứng thú, nghe thử xem hắn ta muốn nói gì.
Nói rồi, nàng nhìn Cảnh Minh, ra hiệu cho nàng ấy dẫn mấy chiếc xe ngựa của phủ Minh Phi cùng đội hộ vệ đi trước, còn mình thì leo lên ngựa đồng hành cùng Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp thấy nàng đã bị thuyết phục, tâm trạng lập tức phấn chấn.
Quả nhiên, với Minh Lan Nhược không thể dùng cách ngọt ngào, lãng mạn như với những nữ nhân khác, mà phải dùng cách của nam nhân với nam nhân.
Lấy lợi làm trọng.

Ads
';
Advertisement