Minh Lan Nhược - FULL

Trần Ninh lập tức xoay người, đưa tay chắn trước cơ thể mình, nghiến răng nói: “Cảnh Minh, trong đầu ngươi không thể nghĩ đến thứ gì khác sao?”
Cảnh Minh bất ngờ tiến lại gần, tò mò hỏi: “Nghĩ gì? Nghĩ đến ngươi à? Nhưng chẳng phải ngươi cứ xoay quanh ta suốt ngày sao?”
Nhìn cô nương nhỏ nhắn đang tiến sát ngực mình, Trần Ninh cảm thấy mình sắp ăn cục tức đến no rồi.
Hắn ta lạnh mặt, quay người định bỏ đi: “Ta đúng là tốn công đi mua quà cho ngươi!”
Chưa đi được hai bước, hắn ta đã bị ai đó túm lấy đai lưng và kéo ngược lại.
Cảnh Minh lôi hắn ta vào lòng mình, trên khuôn mặt búp bê nở một nụ cười ranh mãnh, đôi mắt to tròn chớp chớp—
“Ôi chao, không được đâu, ngươi tặng ta quà, ta còn chưa cảm ơn ngươi mà, Trần thiếu thống lĩnh.”
Nhìn cô nương nhỏ nhắn đang ôm lấy mình, Trần Ninh bỗng thấy lòng mềm đi, nhưng vẫn giữ vẻ mặt vô cảm nói: “Không cần cảm ơn, trả quà lại cho ta… ưm.”
Hắn còn chưa nói xong, Cảnh Minh đã cười tít mắt, bất ngờ kéo áo hắn xuống, ép hắn cúi người và không chút khách sáo hôn lên môi hắn: “Cảm ơn nhé!”
Từ sau khi trải qua những lần thân mật với hắn, Cảnh Minh cảm thấy mình như phát hiện ra một vùng đất mới, việc ôm hôn Trần Ninh thực sự rất thú vị.
Trần Ninh khẽ hừ một tiếng, cố gắng giãy giụa nhưng bị nàng túm chặt, cuối cùng hắn cũng cúi đầu, thô bạo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên và mạnh mẽ hôn nàng một nụ hôn thật sâu.
“Cảnh Minh, ngươi đúng là đồ chết tiệt.”

Minh Lan Nhược trở về phòng, thay bộ đồ mặc nhà, rồi rửa tay và lau mặt. Nàng thoải mái ôm Tiểu Hy nằm trên chiếc ghế có trải chiếu mát trong nhà, vừa ăn chè đá.
Xung quanh có vài chậu đá bốc lên hơi mát, thật là dễ chịu.
Vẫn là ở nhà thoải mái nhất.
Nhưng mà…
Nàng nghiêng người nằm trên ghế, vừa đút cho Tiểu Hy, đứa nhỏ béo tròn như trái đào trong lòng mình, vừa liếc nhìn Ô Tang cô cô đang ngồi bên bàn với vẻ mặt đầy tâm sự rồi cười nói: “Ô Tang cô cô, có gì cứ nói đi.”
Lúc ở đầu ngõ, nàng đã thấy Ô Tang cô cô với vẻ mặt lo lắng, nhưng vì đông người không tiện nói chuyện nên sau khi thu xếp xong, nàng đặc biệt bảo Ô Tang cô cô ở lại.
Quả nhiên, Ô Tang cô cô đột nhiên “phịch” một tiếng, quỳ sụp xuống trước mặt Minh Lan Nhược, giọng run rẩy: “Đại tiểu thư, không ổn rồi, A Cổ ma ma gặp chuyện rồi.”
Minh Lan Nhược giật mình, lập tức ngồi thẳng dậy: “A Cổ ma ma gặp chuyện gì?!”
Ô Tang cô cô không kìm được, mắt đỏ hoe: “A Cổ ma ma… mất tích rồi, nhưng rất có thể là bị bắt! Hiện giờ không rõ sống chết ra sao!”
“Choang!”
Chiếc thìa trong tay Minh Lan Nhược rơi xuống đất và vỡ tan: “A Cổ ma ma sao lại bị bắt? Bà ấy không phải đã trở về Miêu Cương rồi sao?”
Mẫu thân mất sớm, A Cổ ma ma đã nuôi nàng từ nhỏ, coi nàng như bảo bối.
Năm đó, khi nàng bị giam cầm.
Chính A Cổ ma ma đã lén lút đưa cho nàng một ngàn lượng bạc mà bà tích góp được, nhờ đó nàng mới có thể sinh hạ Tiểu Hy một cách an toàn và vượt qua được năm năm bị giam cầm.
Nàng chỉ nghĩ rằng A Cổ ma ma trở về Miêu Cương để lo việc và thăm cố nhân nhưng không ngờ lại nghe được tin A Cổ ma ma mất tích, thậm trí còn có khả năng gặp nguy hiểm!
Tiểu Hy ngồi trong lòng mẹ, đôi lông mày nhỏ nhắn khẽ nhíu lại, đưa tay mập mạp nhẹ nhàng vuốt ngực Minh Lan Nhược để trấn an.
“Mẫu thân đừng lo lắng, lo lắng cũng không có ích gì, hãy nghe cô cô nói đi.”
Cậu bé chưa từng gặp A Cổ ma ma nhưng biết rằng chính bà ấy đã cứu mạng mình.
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ bé của đứa con như xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng nàng.
Nàng hôn lên trán Tiểu Hy, đặt cậu bé ngồi sang một bên: “Con ngoan, tự chơi một chút đi, mẫu thân có việc cần làm.”
Tiểu Hy ngoan ngoãn gật đầu, ôm chú hổ gỗ mà Thương Kiều đã tặng và đi chơi ở một góc.
Minh Lan Nhược đỡ Ô Tang cô cô đứng dậy, trầm giọng hỏi—
“Cô cô, hãy nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không phải cô nói A Cổ ma ma trở về Miêu Cương để lo việc, nói rằng sẽ giúp ta thực hiện nguyện vọng sao?”
Từ nhỏ đến lớn, những gì nàng muốn chỉ cần có thể làm được, A Cổ ma ma đều cố gắng để nàng có được.
Cũng vì thời trẻ được nuông chiều nên khi vừa ý Thượng Quan Hoành Nghiệp, nàng một mực muốn ở bên hắn.
Tình yêu và sự quan tâm của A Cổ ma ma dành cho nàng không hề giả dối!
Nhưng, nàng không nhớ mình đã nói với A Cổ ma ma về nguyện vọng nào đó lớn lao đến mức bà phải về Miêu Cương để thực hiện.
Ô Tang cô cô ngập ngừng một lát, rồi cười khổ: “A Cổ ma ma thực ra trở về Miêu Cương để đánh cắp thánh vật của Cổ Thần—Cổ Thần Đỉnh.”
Minh Lan Nhược sững sờ: “Cổ Thần Đỉnh? Đó là cái gì, tại sao A Cổ ma ma lại đi trộm thánh vật của tộc mình?”
Ô Tang cô cô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vì sao A Cổ ma ma lại trộm Cổ Thần Đỉnh, muốn thực hiện nguyện vọng gì cho người, ta thực sự không rõ.”
“Nhưng Cổ Thần Đỉnh còn được gọi là Xích Vưu Đỉnh, nghe nói đây là bảo vật cổ xưa, do Xích Vưu để lại khi đánh nhau với Hoàng Đế.”
Minh Lan Nhược từ nhỏ được hai nữ nhân Miêu tộc nuôi lớn, đương nhiên biết rằng người Miêu luôn tự nhận mình là hậu duệ của Xích Vưu.
Xích Vưu từng cùng Viêm Đế và Hoàng Đế được gọi là Tam Tổ của Trung Hoa, nhưng cuối cùng Xích Vưu và Hoàng Đế bất hòa, hai bên giao chiến, và Xích Vưu bại trận, truyền thuyết nói rằng ông bị Hoàng Đế giết chết.
Cũng có truyền thuyết nói rằng ông bị thương nặng và trốn đến vùng Nam Man, cuối cùng định cư trong núi, trở thành tổ tiên của người Miêu.
Ngay cả thuật Cổ cũng được cho là do Xích Vưu truyền lại.
“Nếu ai sở hữu Cổ Thần Đỉnh và Cổ Thần sẽ có thể hiệu lệnh trăm Miêu, vạn Cổ thần phục, thậm chí có thể hô mưa gọi gió, xoay chuyển trời đất.”
Ô Tang cô cô nói một cách nghiêm túc.
Nhưng Minh Lan Nhược nghe mà nhíu mày, những truyền thuyết về Cổ Thần Đỉnh này đúng là hoang đường.
Còn việc hô mưa gọi gió, xoay chuyển trời đất, những điều đó tám phần là bịa đặt, nhưng việc hiệu lệnh trăm Miêu và khiến vạn Cổ thần phục thì có lẽ là sự thật.
“Vậy Cổ Thần Đỉnh ở Miêu Cương, còn Cổ Thần ở đâu?” Minh Lan Nhược nghĩ một lúc rồi hỏi.
Ánh mắt của Ô Tang cô cô bỗng trở nên phức tạp, lơ đãng một hồi lâu rồi bất ngờ chỉ tay về phía nàng.
Minh Lan Nhược ngớ người, sau đó không kìm được mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn xuống cơ thể mình: “Cổ Thần ở trong cơ thể ta, chẳng lẽ…”
“Cổ vương trong cơ thể mẫu thân chính là Cổ Thần mà các cổ sư ở Miêu Cương tôn thờ,” một giọng nói ngọt ngào vang lên.
Minh Lan Nhược quay sang nhìn Tiểu Hy đang lắng nghe cuộc trò chuyện một cách thích thú.
Rõ ràng, so với việc chơi với con hổ gỗ nhàm chán, cậu bé này thích nghe những câu chuyện thú vị hơn và còn có ý kiến của riêng mình.
Ô Tang cô cô gật đầu, xoa đầu Tiểu Hy đầy trìu mến—
“Tiểu thiếu gia nói không sai, Cổ vương trong cơ thể nương nương thực ra chính là Cổ Thần. Chúng ta khi trước gọi là Cổ vương chỉ vì sợ lỡ lời mà để lộ bí mật.”
Minh Lan Nhược cảm thấy nhức đầu, xoa nhẹ huyệt thái dương: “Lộ bí mật? Ý người là Cổ vương trong cơ thể ta… ừm… Cổ Thần, chẳng lẽ cũng do A Cổ ma ma trộm về?”
Nếu Cổ Thần cũng là đồ ăn trộm thì nàng có thể hiểu được tại sao A Cổ ma ma lại bị truy đuổi và bắt giữ.
Dù sao đó cũng là báu vật của Miêu Cương…
Nhưng Ô Tang cô cô lại tỏ vẻ không đồng tình: “Cổ Thần vốn đã chọn thánh nữ A Cổ Na để ký sinh, sao có thể nói là trộm được?”
“Thánh nữ A Cổ Na là ai… A Cổ… cô đang nói đến A Cổ ma ma sao?” Minh Lan Nhược nhướng mày.
A Cổ ma ma từ khi nào lại trở thành thánh nữ của Miêu Cương?
Ô Tang cô cô ngập ngừng một chút rồi trả lời với vẻ lúng túng: “Đúng vậy, A Cổ ma ma chính là thánh nữ Bách Miêu từ hơn bốn mươi năm trước, tên thật của bà ấy là A Cổ Na!”
Trên khuôn mặt của Ô Tang cô cô hiện lên vẻ tự hào: “Thánh nữ A Cổ Na từng là thánh nữ tài năng nhất trong lịch sử Bách Miêu.”
Minh Lan Nhược suy nghĩ rồi hỏi: “Nhưng thánh nữ nếu đến ba mươi tuổi mà không sinh được con gái thì phải truyền ngôi cho thánh nữ mới, đồng thời phải chuyển giao Cổ Thần cho thánh nữ mới chứ?”
Hồi nhỏ, A Cổ ma ma từng kể cho nàng nghe câu chuyện trước khi đi ngủ, nhắc đến việc—
Ở Miêu Cương có một thánh nữ Bách Miêu nắm quyền điều khiển vạn cổ, thánh nữ không thể kết hôn, chỉ có thể đảm nhận vị trí này cho đến khi ba mươi tuổi.
Nhưng thánh nữ có quyền chọn người đàn ông phục vụ mình, chỉ những người được Cổ Thần chấp nhận mới có thể khiến thánh nữ sinh con và để có thể sinh ra con gái, thánh nữ có thể chọn những người đàn ông khác nhau phục vụ mình.
Các nam cổ sư trẻ tuổi đều coi việc được thánh nữ chọn lựa và phục vụ thánh nữ là một vinh dự.
Khi đó nàng còn nhỏ, nghe thấy phong tục này chỉ cảm thấy điều này chẳng khác gì hoàng đế chọn phi tần.
Nữ nhân sao có thể làm như vậy?
Giờ nghĩ lại, nàng thấy… ừm, nếu hoàng đế có thể làm được thì thánh nữ giống như nữ hoàng cũng có thể làm được.
Tất nhiên, điều này tốt nhất không nên để vị tiểu cữu cữu của nàng biết.
Nếu không, người ấy sẽ không khỏi tự trách hoặc biến thành một bình dấm chua đến gây khó dễ cho nàng.
Dù sao thì bây giờ Cổ Thần đang ở trong cơ thể nàng, hoàn toàn phù hợp với định nghĩa—người được Cổ Thần ký sinh chính là thánh nữ Bách Miêu.
Minh Lan Nhược xoa đầu, cảm thấy đau đầu. Nàng chỉ muốn có Cổ Thần, chứ không muốn làm thánh nữ gì cả.

Ads
';
Advertisement