Thương Kiều đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn Minh Lan Nhược một cái, người bị đánh không phải nàng, cho nên có thể mồm mép lưu loát sắp xếp như vậy?
Hắn dời mắt, mặt không chút thay đổi lấy mấy cọng lông gà trên trán mình xuống: “Quốc Công gia còn muốn đánh sao? Nếu muốn, ta sẽ cho người đưa thêm hai cây chổi lông gà tới?”
Minh Nguyên Lãng nghe vậy, tức giận đến mức quăng cây chổi lông gà sắp gãy trong tay về phía hắn: “Cút ra ngoài!”
Thương Kiều không nhúc nhích, chổi lông gà đập kia vào người mình, rơi xuống đất thành hai nửa.
Minh Nguyên Lãng thấy thế càng tức giận, không chút khách khí ném chổi lông gà gãy sang Minh Lan Nhược bên cạnh nhưng không ném ở trên người nữ nhi mà ném ở bên chân: “Cút, con cũng cút, mang theo tên không biết xấu hổ kia cùng cút đi!”
Minh Lan Nhược ngoan ngoãn gật đầu: “Phụ thân nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai Nhược Nhược lại tới.”
Nói xong, nàng bước từng bước nhỏ rời đi, lúc này Thương Kiều mới im lặng đi theo sau nàng ra ngoài.
Minh Nguyên Lãng mệt mỏi vô lực ngồi phịch trên ghế, xoa giữa mày, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, trong lòng phiền muộn.
Cô nhi của Tiêu gia cũng chỉ còn lại một mầm non duy nhất là nàng, cũng may Quan Âm sinh cho ông ấy một đứa con gái, nếu không cho dù theo họ ông ấy, ông ấy cũng không giữ được đứa nhỏ này.
Tuy nói gái lớn phải gả chồng nhưng vì sao Nhược Nhược lại chọn hắn?
Quan Âm…
Những chuyện năm đó, trong lòng ta cũng không quên được… Aiz.
Người Tiêu gia và nàng không muốn con bé báo thù, chỉ hy vọng cả đời con bé bình an vui vẻ nhưng hiện tại… Con bé vẫn đi lên con đường kia.
Chỉ mong Quan Âm nàng và mấy người nhạc phụ ở trên trời phù hộ Nhược Nhược…
…
Minh Lan Nhược ra khỏi cửa thì dặn dò người hầu canh giữ ở ngoài sân: “Mau chóng đi vào, chăm sóc Quốc Công gia thật tốt, nếu bệnh tình Quốc Công gia có dị thường phải báo ngay.”
“Vâng.” Mấy người hầu cung kính gật đầu, đi vào trong phòng.
Minh Lan Nhược lại gọi một người: “Đi lấy một cái áo choàng lại đây.”
Người hầu kia gật đầu, chỉ chốc lát đã cầm một cái áo choàng mới do Minh Lan Nhược sai người làm cho Minh Quốc Công tới.
Minh Lan Nhược tiếp nhận áo choàng, đuổi hết mọi người đi, lại ôm áo choàng đến bên cạnh Thương Kiều, hất áo choàng lên, che khuất từ đầu đến chân hắn.
Cũng che dấu hết mọi sự chật vật của hắn, nàng cẩn thận thay hắn thắt dây lưng áo choàng.
Cảm giác được ánh mắt u ám của hắn, Minh Lan Nhược ho nhẹ một tiếng: “Trở về đi, phụ thân cũng chỉ lo lắng cho ta, Đốc chủ đừng để ý.”
Là Đốc chủ Đông Xưởng, Cửu Thiên Tuế dưới một người trên vạn người sao có thể bị người ta nhìn thấy bộ dáng chật vật như vậy.
Hắn là một người kiêu ngạo lại tao nhã như thế, bây giờ lại vì nàng mà từ bỏ cơ thể, vì chu toàn với phụ thân mà chật vật như vậy, quan tâm đến từng cảm xúc của phụ thân.
Sao lòng nàng không cảm động?
Nhưng vừa rồi nàng không dám động đậy mà thôi…
Nhưng thành ý của hắn, sự dịu dàng của hắn, nàng cảm nhận được.
Một người yêu ngươi, tất nhiên sẽ cho ngươi cảm nhận được thành ý của hắn.
Thương Kiều lẳng lặng nhìn nàng, bỗng nhiên vươn tay ra: “Đi thôi.”
Minh Lan Nhược nhìn hắn cười, không chần chờ, đưa bàn tay nhỏ nhắn cho hắn.
Thương Kiều nắm lấy năm ngón tay thon dài trắng nõn, muốn nắm chặt tay nàng trong tay, Minh Lan Nhược lại bỗng nhiên mở ngón tay của mình ra, trở tay đan vào mười ngón tay thật sâu của hắn, nở nụ cười thanh diễm về phía hắn: “Trở về phòng!”
Thương Kiều hơi ngẩn ra, quay mặt đi nhưng khóe môi luôn căng thẳng, sưng đỏ không thể kìm được hiện ra một nụ cười nhạt.
Hắn xoay người dắt nàng, vai kề vai rời đi.
Trong phòng, Minh Nguyên Lãng đứng ở bên cửa sổ nhìn một màn này, đáy lòng chua xót, không kìm được cúi đầu mắng một tiếng: “Hừ, tiểu tử thối!”
…
Trở lại trong viện của bọn họ, Thương Kiều tự mình đi tắm rửa, Minh Lan Nhược thì chuẩn bị thuốc, chờ hắn tắm rửa xong đi ra bôi thuốc cho hắn.
Thương Kiều tắm rửa xong, hơi nước bốc lên chỉ mặc một chiếc áo choàng rộng thùng thình, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, ngay cả trung y cũng lười mặc.
Hắn xõa tóc, giẫm guốc gỗ tùy ý ngồi ở bên cạnh bàn, ngược lại hơi có hơi thở tản mạn phóng đãng của danh sĩ Ngụy Tấn.
Minh Lan Nhược nhìn trán, khóe mắt, sống mũi, khóe môi có vết đỏ và vết thương.
Nàng không khỏi đau lòng, sau khi rửa tay, cẩn thận cầm thuốc mỡ bôi lên cho hắn: “Nhịn một chút.”
Thuốc mỡ có chút kích thích, chạm vào mắt, giữa mày hắn khẽ vặn lại, nhẹ “a” một tiếng, theo bản năng tránh tay nàng.
Minh Lan Nhược đưa tay cố định mặt hắn, cúi đầu khẽ thổi: “Phù, không đau, ngoan, nhịn một chút.”
Nàng theo thói quen dùng cách bôi thuốc cho Tiểu Hi khi nghịch ngợm gây sự bị thương để đối đãi với Thương Kiều.
Thương Kiều hơi dừng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn nữ nhân đang nâng mặt mình, bất động, để nàng đau lòng cúi đầu nhẹ nhàng thổi hơi vào vết thương của hắn.
Chỉ cảm thấy hơi thở dịu dàng kia từ trên mặt lan tràn vào đáy lòng.
Ngoại trừ trưởng tỷ, không ai cảm thấy hắn bị thương sẽ đau.
Năm xưa khi làm nhiệm vụ ở Đông Xưởng thường bị thương, ngay cả lão Hòa cũng quen với vết thương trên người hắn, không chớp mắt móc mũi tên từ trong thịt ra.
Hắn nhẹ nhàng nhếch khóe môi, đúng là tuổi càng lớn càng làm kiêu, bây giờ hành động này của nàng, ngược lại khiến cho hắn cảm thấy chút vết thương kia giống như sẽ đau thật.
Một hồi lâu, thấy nàng không thổi nữa, hắn mới thản nhiên nói: “Không phải vết thương đau, là thuốc kia có chút kích thích, chạm vào mắt.”
Minh Lan Nhược sửng sốt, vội cẩn thận rửa tay sạch sẽ trong chậu nước bên cạnh.
Nàng áy náy đi đến hòm thuốc lấy ra mấy hộp thuốc mỡ: “Thứ kia bỏ thêm dầu Hoa Hồng, lưu thông máu tan máu bầm nhanh, ta quên mất nó có hơi kích thích, không tiện dùng chung quanh mắt.”
Nàng chỉ muốn thay hắn mau chóng giảm vết bầm tím trên mặt, nếu không hắn không có cách nào ra ngoài gặp người.
Thương Kiều tựa vào bên cạnh giường mềm, đầu ngón tay tùy ý thưởng thức eo của nàng, ung dung nói: “Không sao, Quốc Công gia bớt giận là được.”
Lúc nãy nha đầu này ở bên cạnh xem kịch vui vẻ, hắn không thể vô duyên vô cớ bị đánh không một trận này, dù sao cũng phải cho nàng biết thương hắn hơn.
Quả nhiên trong mắt Minh Lan Nhược lại có thêm vài phần nhu tình và áy náy: “Lát nữa ta bôi thuốc cho ngài.”
Sau đó, nàng cầm mấy hộp sứ đựng mỡ màu trắng, lần lượt mở ra nhìn một chút, chọn một trong số đó ra.
Nàng lại dùng khăn giúp hắn cẩn thận lau thuốc mỡ trên mặt, mới dùng một cái thìa bạc múc ra thuốc mỡ đặt ở lòng bàn tay ấm áp, cẩn thận bôi thuốc lên vết thương trên mặt hắn một lần nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất