Minh Lan Nhược - FULL

Nàng dựa vào rất gần, mùi dầu Tường Vi nhàn nhạt trên người chui vào mũi hắn, thanh nhã thơm ngào ngạt lại mê người.
Ánh mắt hắn từ không chút để ý dần dần trở nên đen tối, nhất là khi nàng bôi thuốc lên cổ hắn, vết thương trên xương quai xanh ở cổ áo, hơi thở ẩm ướt của nàng nhẹ nhàng lướt qua bên tai mẫn cảm của hắn.
Thương Kiều híp mắt phượng, ánh mắt càng thêm yêu dị thâm thúy, vì dời đi lực chú ý, hắn tùy ý lấy mấy hộp thuốc mỡ trên bàn của nàng để thưởng thức.
Hắn bỗng nhiên phát hiện trên nắp hộp sứ có dán những sợi nhỏ, ghi chú công dụng của thuốc mỡ.
Thì ra Minh Lan Nhược dựa vào mấy sợi nhỏ để phân biệt công dụng của mấy hộp thuốc mỡ màu trắng này, dù sao hộp nào cũng là thuốc mỡ màu trắng.
Hắn lười biếng nhìn qua từng cái hộp.
Một cái viết “dùng bên ngoài cơ thể, tan máu bầm lưu thông máu”.
Một cái viết “dùng bên ngoài cơ thể, ấm tử cung ngăn đau bụng”.
Ngoài ra còn có một cái viết “dùng bên ngoài cơ thể, cầm máu”…
Hộp thuốc mỡ cuối cùng…
Hắn dừng một chút: “Dùng trong cơ thể, có thể làm cho nữ tử kéo dài hưởng thụ…”
Hắn nâng mắt lên, tùy ý dùng ngón tay dài chấm chút thuốc, mang hàm ý sâu xa nói: “Đây là bôi ở sâu trong thân thể mới có thể có hiệu quả đúng không…”
“Trả lại cho ta, đây không phải của ta, đừng lộn xộn với thuốc của người khác!” Minh Lan Nhược cứng đờ muốn duỗi tay cướp trở lại.
Không xong, nàng quên mất chuyện này!
Trong đống thuốc màu trắng đó có một loại là nàng mới nghiên cứu ra nhân lúc rảnh rỗi, tất cả đặt chung với nhau.
Nàng đưa tay ra muốn đoạt lại.
Lông mày Thương Kiều nhướn lên, cổ tay di chuyển không cho nàng cướp lấy: “Cho nên, đây chính là lý do tại sao hôm qua Nhược Nhược đột nhiên đối xử với ta như vậy…”
“Không phải, đây là Cảnh Minh nhờ ta hỗ trợ điều chế!” Minh Lan Nhược xụ mặt ngắt lời, tỏ vẻ mình là một y giả chân chính.
Xin lỗi Cảnh Minh, mượn tên ngươi dùng một lát.
Thương Kiều híp mắt: “Phải không? Cảnh Minh muốn cái đó để làm gì, để lau đao khi múa đao cho thêm đẹp thêm lóa mắt à?”
Mặt Minh Lan Nhược không thay đổi: “Lần trước các ngươi trúng độc, Cảnh Minh cũng trúng, nàng ấy và Trần Ninh xảy ra chút chuyện, hai người bọn họ đã giải độc cùng nhau.”
Thương Kiều nghe xong, hình như có hứng thú: “Thật sao?”
Nàng dừng lại một lát, tỏ vẻ khó chịu, lạnh lùng nói: “Tóm lại là việc riêng của Cảnh Minh, đây là thuốc của nàng ấy, đừng phá nữa, đưa ta!”
Thương Kiều không đưa thuốc cho nàng ngay mà cầm đùa nghịch, còn nhẹ ngửi thử, miễn cưỡng hỏi: “Nhược Nhược, hôm nay biểu hiện của bản tọa thế nào, hình như Quốc công gia đã trút được giận nhỉ?”
Minh Lan Nhược sững sốt, thấy hắn đã chuyển đề tài, cũng không đưa tay lấy lại nữa.
Thêm vào đó, gương mặt tuấn tú và ngực của hắn đều có vết đỏ và chỗ bị thương, nàng đành dịu giọng lại: “Đốc chủ biểu hiện rất tốt.”
Thương Kiều bỗng cười: “Hài lòng là tốt rồi.”
Nói xong, hắn đột ngột nắm chặt cổ tay nàng, đặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng lên xương quai xanh của mình, khóe mắt hắn nhướn lên, đầy vẻ tà mị và quyến rũ nhưng giọng nói lại mềm mại và khàn khàn: “Vậy thì xin tiểu nương nương thưởng cho ta…”
Khen thưởng ta…
Minh Lan Nhược nhìn những vết đỏ sậm và vết trầy xước trên làn da trắng nõn dưới tay mình, lại cảm nhận được một vẻ đẹp mang tính tàn bạo và xâm lược.
Vết thương của hắn vì bị tổn thương mà nóng rát…
Nàng không kìm được mà hít một hơi nhẹ, rồi nheo mắt lại.
Người dưới thân vừa rồi động tác hơi mạnh, chiếc áo choàng của hắn gần như không che chắn gì nhiều, lộ ra một nửa phần ngực và vai trắng nõn, đường nét cơ bắp nổi lên vừa xinh đẹp vừa hoang dã.
Đặc biệt là những vết đỏ điểm xuyết trên ngực hắn, trông giống như một loại trang sức.
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hắn như một loài thực vật sinh ra trong bóng tối, trắng nhợt nhưng lại tỏa ra vẻ kiêu hãnh, quyến rũ và đầy nguy hiểm.
Hắn thấy ánh mắt nàng trở nên khác thường, bất ngờ cười nhẹ, nắm tay nàng trượt từ lông mày tinh xảo bị thương của mình, xuống sống mũi cao, rồi đến đôi môi, gò má, yết hầu, ngực, và bụng dưới… cứ thế trượt xuống.
Lòng bàn tay Minh Lan Nhược như bị bỏng, nàng muốn rút tay lại nhưng cuối cùng không động đậy.
Trên mũi hắn lấm tấm mồ hôi, hơi thở dần nóng rát nhưng ánh mắt hắn không rời khỏi gương mặt nàng, chỉ chăm chăm nhìn nàng và cười nhẹ: “Tiểu nương nương, thật sự không thưởng cho ta sao…”
Minh Lan Nhược im lặng, để mặc hắn kéo tay mình đi theo ý muốn, châm ngòi lửa. Nàng nheo đôi mắt sáng rực, đột ngột ấn đầu gối xuống, đè thẳng lên giữa hai chân dài của hắn.
Nàng dùng một tay nâng gương mặt hắn, nhẹ thở dài: “Đốc chủ muốn phần thưởng như thế nào, thế này sao?”
Đôi môi mềm mại và đầy đặn của nàng đã đặt lên vết thương trên lông mày hắn, những vết đỏ trên sống mũi, hơi thở ẩm ướt quấn quýt nhau.
Sau đó, đôi môi nàng tiếp tục dọc theo gò má hắn, trượt xuống bên tai hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu thưởng như vậy, thuốc vừa dùng chẳng còn tác dụng nữa?”
Những ngày qua, nàng mặc nam trang cho tiện, đúng là rất thuận tiện cho động tác này.
Người này có một sự mâu thuẫn kỳ lạ, rõ ràng là người âm u và sâu thẳm như vực thẳm giữa đêm khuya, tràn đầy khí chất nguy hiểm.
Nhưng đôi khi lại lộ ra vẻ yếu đuối và quyến rũ, giống như thủy tinh đẹp đẽ.
Khiến người xem muốn phá tan hắn.
Đương nhiên, cuối cùng người bị tan nát là ai vẫn chưa biết được.
Không có gì lạ khi Hoàng đế lại không thể rời bỏ được, một vị cổ vương hình người vừa nguy hiểm vừa quyến rũ.
Thương Kiều buông tay nàng ra, ngả đầu nằm trên ghế mềm, mái tóc dài rối tung như lụa trải ra trên giường, đôi lông mày và khóe mắt đều tràn đầy vẻ quyến rũ, cười một cách không kiêng dè: “Tiểu nương nương chính là thuốc của bản tọa, chẳng phải nàng đã nói vậy sao?”
Hắn dùng đầu ngón tay kéo cổ áo nàng, kéo nàng lại gần hơn.
Đồng thời, hắn cầm lấy lọ thuốc lúc nãy, cười hỏi: “Thuốc này cũng có mùi hương hoa hồng, lúc nãy là tiểu nương nương giúp bản toạ bôi thuốc, giờ bản toạ có thể giúp tiểu nương nương bôi thuốc không?”
Nàng có chút mê mẩn nhìn vào yết hầu tinh xảo của hắn, theo từng lời hắn nói mà từ từ di chuyển, chỉ thờ ơ đáp: “Ừ, nhẹ tay một chút.”
Nói xong, nàng dùng ngón tay nhẹ nhàng mở thắt lưng của hắn.
Thưởng, sao lại không thưởng, thực sắc tính dã, huống chi hắn vốn tuyệt sắc.
Thương Kiều nhướn mày, nụ cười càng thêm quyến rũ, đổ thuốc vào lòng bàn tay và đầu ngón tay: “Dĩ nhiên, ta sẽ rất cẩn thận và tỉ mỉ, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.”

Ads
';
Advertisement