Tên ngốc này, thật cho rằng phụ thân nàng dễ đối phó sao, quên đi, một hồi hắn sẽ tự biết.
Nàng yên lặng lui về phía sau, đạo hữu chết bần đạo không chết.
“Được được được, các ngươi là Lương Chúc, là Tây Sương, là Du Viên Kinh Mộng, là Hương Sơn cư sĩ thơ đầu tường lập tức dao tương vọng, nhất kiến tri quân tức đoạn tràng đích truyện thuyết… Chỉ có vi phụ là người xấu nhẫn tâm chia cắt đôi tình nhân.” Minh Nguyên Lãng tức giận nở nụ cười.
Tiểu Tề Tử núp ở trong tán cây nuốt dưa gang trong miệng xuống, cảm khái, chậc chậc, không hổ là Quốc Công gia, mắng chửi người còn nói có sách mách có chứng.
Tâm Tú ngồi xổm bên cạnh cũng tràn đầy đồng cảm gật đầu, đọc sách ít, mắng chửi người cũng không lưu loát.
Thương Kiều im lặng, đẩy Minh Lan Nhược ra sau lưng.
Minh Nguyên Lãng cười lạnh vuốt tay áo: “Hạ quan cũng không dám đánh Đốc chủ, hạ quan chỉ giáo huấn nữ nhi hư không hiểu chuyện!”
Nói là nói như vậy, chổi lông gà trong tay lại không chút do dự “bốp bốp bốp!”
Quất tới như mưa đổ ập xuống trên đầu Thương Kiều.
Không phải là ỷ vào mình da dày thịt dày, nội lực tu vi thâm hậu, mình lại là một thư sinh văn thần, chút công phu này không đủ cho vị Đốc chủ đại nhân chưởng quản Hình Chiếu xem.
Thật sự cho rằng ông ấy không có biện pháp? Không phải nữ nhi thích khuôn mặt kia của hắn sao?
Ông ấy đánh nữ nhi sẽ đau lòng, đánh tiểu súc sinh Thượng Quan gia này sẽ không đau lòng!
Lúc đầu Thương Kiều còn bất động như núi, không phải là chổi lông gà sao? Roi quất tới, hắn cũng không sợ!
Nhưng bị gõ mấy cái phất trần thì thấy sai sai ngay.
Đánh người không đánh mặt, vị nhạc phụ đại nhân này của hắn tuy là một thư sinh nhưng cũng có nội lực, chổi lông gà không tính là vũ khí hạng nặng gì nhưng quất liên tục như thế này…
Da mặt hắn mỏng nhất, làm sao chịu được bị đánh như vậy, ngày mai nhẹ thì mặt mũi bầm dập, nặng thì hủy dung.
Ngày thường Thương Kiều yêu quý khuôn mặt này nhất, khuôn mặt này cũng là vũ khí mê hoặc lòng người của hắn, lúc này bắt đầu có hơi chật vật, bước qua một bên vài bước, không thay đổi biểu cảm né tránh.
Nhưng Minh Nguyên Lãng nào chịu buông tha hắn, căm tức quất đến mức lông gà bay loạn, vừa đi qua vài bước, trở tay lại rút chổi lông gà còn lại trong bình hoa.
Sau đó ông ấy tay năm tay mười bước lao nhanh về phía Thương Kiều, tiếp tục tay năm tay mười quất liên tục, vừa đánh vừa mắng:
“Tương thử hữu bì, nhân nhi vô nghi! Nhân nhi vô nghi, bất tử như thế nào!”
“Sĩ không biết liêm sỉ, y quan cẩu trệ!”
“Lễ nghĩa liêm sỉ bị chó ăn hết!”
“Mơ ước vãn bối nhà mình, chết có xấu hổ hay không!”
“Xì, vương bát đản…”
Xem ông ấy đập nát gương mặt không biết xấu hổ quyến rũ nữ nhi kia!
Tâm Tú và Tiểu Tề Tử núp ở trong tán cây nhìn lông gà bay tứ tung trong phòng, Minh Quốc Công mắng chủ tử mình, từ nho nhã đến càng ngày càng bình dân!
Từ lúc kêu Đốc chủ đi chết đến những lời thô tục ở phố phường, chuyện này… Còn là Minh Đại Học Sĩ được xưng là đứng đầu thanh lưu, danh sĩ phong lưu sao?
Người đọc sách mắng, thật đúng là lợi hại… Khó trách Minh Đại Học Sĩ há miệng là đánh đâu thắng đó trong triều đình.
Trong phút chốc, hai người trợn mắt há hốc mồm.
Lại nhìn chủ tử mình chật vật không chịu nổi, lông gà đầy đầu, bị rượt khắp phòng né tránh rồi lại không thể không bị đánh.
Từng người bọn họ tự ôm nửa quả dưa gang trong tay im lặng một hồi.
Tâm Tú mở miệng: “Chủ tử gia ‘bị ám sát’, chúng ta cần cứu giá không?”
Tiểu Tề Tử hạ quyết tâm, cắn một miếng dưa gang: “Không thể đi vào, nếu không chúng ta sẽ bị diệt khẩu!”
Không có cách nào, ai bảo Đốc chủ ăn “cải trắng nhỏ” được Quốc Công gia tỉ mỉ tưới nước bón phân, lần này sẽ phải chịu thiệt thôi.
Xem ra, không phải lúc nào mầm non lớn lên cũng là chuyện tốt, một mầm non nhỏ lớn lên đã muốn ăn “cải trắng nhỏ” của người khác, một khi ăn “cải trắng nhỏ” sẽ bị đánh.
Tâm Tú suy nghĩ, cũng hạ quyết tâm cắn miếng dưa: “Đúng, tử sĩ cũng phải chết có ý nghĩa.”
Không thể bởi vì thấy Đốc chủ bị nhạc phụ đánh thành đầu heo mà bị chủ tử diệt khẩu, đây chẳng phải là thảm kịch nhân gian sao!
“Nhãi ranh! Ngươi đứng lại cho ta! Không phải ngươi chắc chắn không đánh trả sao!” Tay trái tay phải Minh Nguyên Lãng cầm hai cây chổi lông gà, phẫn nộ thở hổn hển mắng Thương Kiều.
Thương Kiều đứng sau bàn hoa, không có cảm xúc gì mà sờ sờ da mặt tuấn mỹ của mình, đoán chừng ngày mai mặt mũi sẽ bầm dập.
Hắn thản nhiên nói: “Đúng vậy nhưng ta không nói không động đậy.”
Chuyện này cũng không trách hắn được, vị tỷ phu này của hắn, hoặc là nói nhạc phụ tương lai là người lòng dạ đen tối ra tay còn độc.
Tiểu cô nương thích khuôn mặt này của hắn bao nhiêu, trong lòng hắn biết rõ nhưng hắn không thấy xấu hổ ngược lại cho là vinh hạnh, cho nên muốn đánh hỏng mặt hắn thì không được!
“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi có bản lĩnh thì đừng ra khỏi cửa này, ra khỏi phòng khách này, cả đời này ngươi đừng nghĩ làm phu quân chính thức của con bé, nhà ta không thiếu tiền, ta nuôi nữ nhi và ngoại tôn cả đời, đứa nhỏ cùng họ với Nhược Nhược!”
Minh Nguyên Lãng chán nản, lấy chổi lông gà chỉ hắn mắng to!
Được, trách ông ấy đánh giá thấp sự xảo trá của tên khốn kiếp này!
Thương Kiều nghĩ nghĩ, nhìn nhạc phụ tương lai, buồn bã nói: “Được, ta không ra khỏi phòng khách.”
Cho dù phòng khách không lớn nhưng chỉ với chút công phu này của Minh Nguyên Lãng, muốn đánh tới hắn, chỉ có thể như vừa rồi, mình đứng bất động.
Minh Lan Nhược ngoan ngoãn ngồi quỳ ở kia, sắm vai tiểu nữ nhi ngoan ngoãn, hạ thấp cảm giác tồn tại.
Tiện thể vừa uống trà, vừa nhìn phụ thân mình xách theo hai cây chổi lông gà, đuổi theo nam nhân nhà mình vẽ ra “quy tắc trò chơi”.
Sau đó lão phụ thân đằng đằng sát khí, long tinh hổ mãnh đuổi theo nam nhân nhà mình né tránh khắp nơi, lông gà bay loạn cả phòng.
Nam nhân nhà mình vì dỗ nhạc phụ còn muốn cho lão phụ thân đánh nhưng còn phải che chở khuôn mặt xinh đẹp của hắn, không cho đánh hỏng.
Aiz, như vậy đúng rồi, đánh đi, đánh đi, cho phụ thân trút giận, thuận tiện, thù lúc trước hắn bắt nạt nàng, vừa vặn để phụ thân trả cho nàng, cũng là đáng đời hắn.
…
Cũng không biết qua bao lâu, Minh Nguyên Lãng mệt mỏi ngồi ở trên ghế bát tiên thở hổn hển, hai cây chổi lông gà trong tay, tuy rằng ông ấy dùng nội lực che chở.
Nhưng vẫn có một cái bị gãy, một cái sắp gãy.
Dù sao lông gà bên trên cơ bản đã không còn.
Minh Lan Nhược bò dậy, ngoan ngoãn khéo léo bưng trà rót nước, lau mồ hôi cho phụ thân: “Phụ thân mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút, không vội, lát nữa lại tiếp tục đánh.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất