Viện này có thể thấy được khoảnh hồ rộng lớn ở cách đó không xa, phong cảnh vô cùng đẹp, cảm hứng thơ của ông ấy bùng nổ, đã làm ra một bài thơ không tồi, hôm nay chuẩn bị sẽ phú từ cả ngày.
Hạ nhân đã bày cái bàn và bút mực ra ngoài, ai ngờ ông ấy vừa mới ra cửa, trên đầu có một con Quạ đen bay qua ị phân trên đầu ông ấy.
Thị khả nhẫn, thục bất khả nhẫn
Lúc này ông ấy cầm ná cao su bắn Quạ đen kia, ai ngờ không trúng Quạ đen, lại trúng một con Đại Bàng không biết bay tới từ đâu, Đại Bàng kia vừa hung dữ vừa giảo hoạt.
Chẳng qua là rụng hai cọng lông, lại làm bộ bay đi, lúc ông ấy quay đầu chuẩn bị trở về tắm rửa thay y phục thì đột nhiên lại bay xuống!
Chẳng những mổ ông ấy vài cái, lúc bay đi còn nhân cơ hội ị một đống phân lớn trên đầu ông ấy.
Ông ấy xém chút nữa bị chim Đại Bàng mổ tổn thương, tóc cũng bị mổ tan tành, chật vật muốn chết, tâm trạng tốt của cả ngày đã bị phá hoại gần như không còn.
Xui xẻo!
Minh Nguyên Lãng nghiến răng nghiến lợi buồn bực đi tắm.
Đợi đến khi ông ấy tắm rửa xông hương xong, tâm trạng mới tốt hơn một chút, hạ nhân hỏi rõ Đại Học Sĩ có muốn vào viện ngâm thơ làm phú hay không?
Minh Nguyên Lãng nghĩ có lẽ hôm nay ra ngoài không tốt, vì thế quyết định ở trong phòng đọc sách vẽ tranh.
Nhưng ông ấy cũng không ngờ rằng, loại “không may mắn” và “xui xẻo” này còn có thể mọc chân, tìm tới cửa.
“Quốc Công gia, Đại tiểu thư tới.”
Hạ nhân kính cẩn bẩm báo.
Minh Nguyên Lãng mỉm cười ra khỏi phòng khách đón nữ nhi nhưng không ngờ lại nhìn thấy có người đứng bên cạnh… Khách không mời mà đến.
Biểu cảm của ông ấy trở nên đạm mạc ngay.
Ngược lại Thương Kiều cũng không cho là ngỗ nghịch, chỉ giơ tay hành lễ: “Minh Quốc công.”
Trong mắt Minh Nguyên Lãng hiện lên ánh sáng kì dị, khom người trả lễ: “Không dám nhận lễ này của Thiên Tuế Gia, hạ quan ra mắt Thiên Tuế Gia mới đúng.”
Tuy rằng Minh Nguyên Lãng có tước vị nhất phẩm Quốc Công nhưng huân quý là huân quý, thông lệ quan trường của vương triều Thiên Minh là… Không phải Tiến Sĩ thì không vào Hàn Lâm, không phải Hàn Lâm thì không vào Nội Các.
Không biết có bao nhiêu huân quý có tước vị nhưng không có chức quan, tuy rằng ngoài mặt quan viên có thực quyền kính trọng nhưng trong lòng chưa chắc đã để mắt đến những huân quý này.
Nhưng Minh Nguyên Lãng dựa vào tự mình đọc sách, mười bảy tuổi đã được tiên đế khâm điểm làm Thám Hoa Lang, trước vào Hàn Lâm Viện, sau vào Nội Các làm nhất phẩm Đại Học Sĩ, ai cũng phải phải xưng một tiếng các lão, địa vị phi phàm.
Nhưng Thương Kiều có tước vị siêu phẩm, trên người có phong hào Cửu Thiên Tuế, ngay cả các Hoàng Tử, Thân Vương cũng phải chào hỏi, đúng là Minh Nguyên Lãng phải chào hỏi hắn.
Thương Kiều đột nhiên giơ tay nâng cổ tay Minh Nguyên Lãng, không để Minh Nguyên Lãng hành lễ.
Minh Nguyên Lãng nhíu mày, trên khuôn mặt tuấn dật thành thục hiện lên sự không vui, lạnh lùng nói: “Thiên Tuế Gia có ý gì?”
Nói xong, ông ấy tức giận trừng mắt nhìn Minh Lan Nhược đang trốn sau lưng Thương Kiều.
Nha đầu này sao lại mang người này đến, nếu đối phương luôn tránh không gặp, ông ấy cũng mừng rỡ thoải mái, bởi vì ông ấy cũng không muốn nhìn thấy Thương Kiều.
Ánh mắt Minh Lan Nhược lập lòe, hơi kỳ quái, nàng thấy mấy ngày nay tâm trạng phụ thân nàng không tệ, vết thương cũng được chăm sóc tốt hơn nhiều, mới dám đồng ý để Thương Kiều tới gặp ông ấy.
Nhưng sao cảm giác phụ thân nàng há miệng là tràn đầy thuốc súng, sáng sớm đã có tâm trạng không tốt? Chẳng lẽ là ra ngoài bị Quạ đen ị?
Thương Kiều nhàn nhạt cười: “Kiều không chịu nổi lễ của Quốc Công gia.”
Minh Nguyên Lãng híp mắt, nhàn nhạt nói: “Ngài nói đùa rồi, năm đó thê tử trước thu ngài vào gia phả của bà ấy, hiện giờ cũng đã lâu ngài không có gọi hạ quan một tiếng tỷ phu, có thể thấy được giữa ta và ngài tất nhiên phải dựa theo lễ nghi phẩm cấp trên quan trường, phẩm cấp của ngài cũng cao hơn hạ quan, sao lại chịu không nổi lễ của hạ quan?”
Thương Kiều im lặng một hồi, Minh Quốc Công đang châm chọc hắn có chức quan cao thì không nhận người.
Hắn đành phải nói một tiếng: “Tỷ phu.”
Nói xong, hắn còn nhìn thoáng qua Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược cúi đầu nhìn mũi giày của mình, nào dám nhìn hắn một cái: “…”
Biểu cảm của Minh Nguyên Lãng khá hơn một chút nhưng vẫn lãnh đạm nói: “Sao bỗng nhiên hôm nay Đốc chủ cùng tiểu nữ nhi tới đây? Là vì chuyện ngày mai khởi hành hồi kinh sao?”
Thương Kiều mỉm cười: “Tỷ phu không mời Kiều vào ngồi một lát sao?”
Lúc này Minh Nguyên Lãng mới ý thức được ông ấy còn che ở cửa, thấy Thương Kiều không xưng hô bản tọa mà tự xưng Kiều, ông ấy hơi nhíu mày, cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Nhưng vẫn không quá tình nguyện nghiêng người, để cho hắn đi vào, cũng cho hạ nhân đi dâng trà.
Lúc này Thương Kiều mới đi vào ngồi xuống, Minh Lan Nhược cũng vội vàng đi theo vào, hỗ trợ rót trà cho hai vị gia.
Ai bảo nàng là vãn bối, một người là phụ thân nàng, một người là… Aiz, bối phận nhỏ.
Minh Nguyên Lãng nhìn nàng ngoan ngoãn, trong lòng buồn bực, hôm nay nha đầu này bị làm sao vậy?
Thương Kiều bưng chén trà, cũng không nói nhảm, nói với Minh Nguyên Lãng: “Tỷ phu yên tâm, lần này về kinh thành, Kiều chắc chắn sẽ trông coi Nhược Nhược, sẽ không để nàng ấy gặp nguy hiểm.”
Minh Nguyên Lãng nhíu mày, ánh mắt sắc bén quét qua Thương Kiều: “Đốc chủ biết Nhược Nhược muốn làm gì, vì sao ngài che chở Nhược Nhược như thế?”
Minh Lan Nhược chỉ nói cho ông ấy biết, Thương Kiều sẽ không trở thành lực cản, hắn biết đại khái nàng làm cái gì, cũng biết tại sao nàng phải làm như vậy, nể mặt mẫu thân, hắn sẽ bảo vệ nàng.
Tuy rằng lý do nàng tìm không tồi nhưng dù sao Minh Nguyên Lãng cũng lăn lộn trong triều đình nhiều năm, cảm thấy không đúng lắm.
Ví dụ như vì sao quan hệ giữa Thương Kiều và Minh Lan Nhược bỗng nhiên tốt lên?
Ví dụ như loại người cáo già xảo quyệt như Thương Kiều, không thể không có bất kỳ mục đích gì mà che chở Minh Lan Nhược vô điều kiện, chắc chắn có âm mưu!
Ví dụ như…
Minh Lan Nhược vội vàng mở miệng, cẩn thận dỗ dành phụ thân nàng: “Thật ra trong lòng tiểu cữu cữu cũng bất mãn với hành vi như thế của bệ hạ…”
“Bởi vì Nhược Nhược là nữ nhân của ta.” Thương Kiều đột nhiên ngắt lời Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược không dám tin, đột nhiên nhìn về phía hắn, mà cái ly trong tay Minh Nguyên Lãng rơi “loảng xoảng” trên mặt đất, tan xương nát thịt.
“Không phải, tiểu cữu cữu nói giỡn…” Nàng vội đứng dậy, cố gắng ngăn cơn sóng dữ, lại vội vàng luống cuống.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất