Minh Lan Nhược - FULL

Thương Kiều ngẩng đầu lên, hơi nhếch khóe môi nhìn về phía Minh Lan Nhược, nhẹ giọng nói: “Nhược Nhược, lại đây.”
Nhìn thấy hắn như vậy, Minh Lan Nhược cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng sau khi hắn xuống núi thì vẫn luôn thành thật, an tĩnh.
Ngày hôm đó, hắn đã phải vật lộn suốt nửa đêm. Sau khi phải “chặt cây” một lúc lâu, hắn mới bắt đầu thanh tâm quả dục. Ngày nào cũng ngồi thiền luyện công tu tiên.
Nếu không, đêm qua nàng sẽ không bởi vì nhìn thấy chiếc áo dài tay dài bồng bềnh như tiên của hắn mà không kiềm chế ham muốn được.
Nhưng vì tối qua hắn đã từ chối nên hôm nay chắc hẳn sẽ không làm điều gì kỳ lạ đâu nhỉ.
Nàng dứt khoát bước tới và nhìn hắn từ trên cao xuống: “Có chuyện gì vậy?”
Thương Kiều tùy ý cầm tấu chương trên tay gõ vào đầu giường: “Ngồi xuống đi, ta có chuyện nghiêm túc muốn nói với nàng.”
Minh Lan Nhược nhìn biểu cảm bình tĩnh của hắn, đoán thử hắn có chuyện gì muốn nói với nàng.
Nàng cũng thu lại thái độ ban đầu của mình, nghiêm túc hỏi: “Chuyện quan trọng là chuyện gì?”
Thương Kiều không chút do dự mà kéo tay nàng xuống dưới chăn, ấn vào người mình, bình tĩnh nói: “Đương nhiên là chuyện quan trọng rồi. Nàng thấy ta như này mà đi gặp Quốc Công thì có ổn không?”
Minh Lan Nhược sửng sốt, gương mặt thanh diễm đỏ bừng lên: “Ngài, ngài, ngài…”
Nàng liều mạng muốn rút tay ra nhưng lại không thể chống lại sức mạnh của hắn, đành phải ấn vào người hắn.
“Sao vậy, chuyện này thì nàng có cách để giải quyết không?” Thương Kiều bình tĩnh hỏi, tựa như đang hỏi hôm nay đã ăn cơm chưa vậy.
Gương mặt của Minh Lan Nhược đỏ bừng, cả hai đời nàng chưa bao giờ gặp chuyện như này cả. Kiếp trước nàng làm gian phi cũng chủ yếu là dùng đầu óc để hãm hại.
Nàng thực sự không nên đánh giá thấp sự vô liêm sỉ của Đốc chủ đại nhân. Chỗ sai duy nhất mà nàng sai là coi hắn như một con người.
Thương Kiều bình tĩnh nói: “Mấy ngày nay ngày nào Quốc Công cũng được gặp nàng, ta còn tưởng rằng nàng muốn che giấu sự tồn tại của bản tọa nữa chứ. Chớ để Quốc Công nhìn ra có gì không ổn.”
Hắn dừng lại, cười thản nhiên: “Cho nên ta mới toàn tâm toàn ý tu đạo, không có ham muốn phàm tục. Nhưng xem ra có người không biết quý trọng.”
Mặt Minh Lan Nhược đỏ đến nỗi như sắp chảy nước : “Ta sai rồi… Đạo trưởng, xin hãy tha thứ cho ta, được không?”
Làm sao nàng biết hắn đang lo cho nàng được chứ? Hắn sợ phụ thân của nàng biết được mối quan hệ của hai người nên mới không chạm vào nàng. Nhưng hắn lại không nói ra, cái miệng dài như vậy để làm cảnh à!
Chẳng phải trong những cuốn thoại bản hạng ba đó nói rằng có hiểu lầm là do họ không chịu mở miệng nói rõ sao?
Thương Kiều nheo đôi mắt phượng lại, nụ cười càng trở nên ấm áp hơn, nắm tay nàng chặt hơn: “Sao thế, tiểu nương nương đang thầm trách bản tọa không chịu nói cho nàng biết sao?”
Minh Lan Nhược đỏ mặt: “…”
Yêu nghiệt này có khả năng đọc suy nghĩ sao?
Hắn cười đến mức xuất trần thoát tực khiến nàng sợ hãi, vì vậy nàng vội vàng nói với một nụ cười thành kính: “Ta nào dám. Một người bình thường như ta không thể nhìn thấu ý định của đạo trưởng, khiến đạo trưởng nhọc lòng rồi.”
Thương Kiều lười biếng nói: “Ừm.”
Vừa nói, hắn đột nhiên buông tay ra: “Được rồi, tiểu nương nương, mời bước ra ngoài.”
Minh Lan Nhược theo bản năng thu hồi bàn tay như bị bỏng của mình, mang biểu cảm khó hiểu mà nhìn hắn.
Chuyện tốt như này thật sự có tồn tại sao?
Thương Kiều cười như có như không nhìn nàng từ trên xuống dưới, nhướn mày: “Sao vậy, tiểu nương nương có muốn ở lại giúp bản tọa giải quyết vấn đề không thể đi gặp người khác này không?”
Minh Lan Nhược nhảy dựng lên như mèo bị giẫm đuôi, cười giả lả: “À, vấn đề này đương nhiên phải giao cho đạo trưởng giải quyết rồi. Người bình thường như ta không biết tu tiên tu đạo.”
Nói xong nàng quay người rời đi.
Thương Kiều nhìn nàng bỏ chạy, nheo mắt lại, khóe lông mày mang vẻ u ám và tức giận: “Chậc.”
Rõ ràng đã được nếm vị thịt rồi, mà sáng ra còn phải tự giải quyết vấn đề như này. Thật đúng là khó chịu mà. Thôi vậy, cũng không cần phải vội vàng như thế. Dù sao hắn cũng phải khiến nàng hiểu được rằng khi nam nhân nhẫn nại thì có khi không phải là chuyện tốt gì cả.
Minh Lan Nhược đợi ở bên ngoài suốt một canh giờ.
Thương Kiều mới bước ra, mặc một chiếc đạo bào dài tay bằng vải gấm màu chàm, có thêu những con hạc trắng ở vạt áo và tay áo. Mái tóc đen của hắn được búi trên đỉnh đầu bằng một chiếc ngọc quan.
Cả người trông nhanh nhẹn xuất trần, ổn trọng mà tao nhã. Tay cầm chiếc vòng phỉ thúy, điều này càng khiến hắn trở nên tao nhã hơn.
Minh Lan Nhược nhìn mà sửng sốt: “Tiểu cữu cữu.”
Nàng hơi xấu hổ khi nói ra câu đó.
Biết làm sao được, ai bảo hắn đột nhiên lại trở nên trầm ổn tao nhã như vậy làm gì chứ. Khiến người ta có cảm giác như hắn là một trưởng bối vậy. Điều này khiến người ta… À, kính trọng hắn.
Thấy nàng gọi mình như vậy, Thương Kiều dừng lại: “Ừm.”
Đúng là hôm nay hắn đến gặp Minh Quốc Công bằng thân phận cữu cữu này.
Thấy nàng nhìn chằm chằm vào mình, Thương Kiều ưu nhã xoay người: “Sao nào, thấy bản tọa mặc như này có hợp không?”
Minh Lan Nhược: “…”
Hóa ra hắn ở trong để mặc đồ trang điểm cẩn thận, nàng đã nghĩ hắn phải mất cả canh giờ mới làm xong việc đó.
Nàng mỉm cười, nhẫn nại nói: “Đẹp mà, chúng ta xuất phát thôi chứ?”
Không biết tại sao hắn lại ăn mặc như thế này, không phải hắn chỉ đến gặp phụ thân của nàng để nói về chuyện công việc thôi sao. Cùng lắm là nói rằng hắn sẽ chăm sóc đứa cháu gái ngoại là nàng đây thật tốt sao?
Quên đi, xét đến việc hắn ăn mặc cẩn thận như vậy chỉ để đi gặp phụ thân của nàng thì việc phải đợi một canh giờ cũng thôi đi.
Tiểu Tề Tử đứng bên cạnh nhìn, im lặng suy nghĩ…
Ngài có ăn mặc trang điểm giống như một bông hoa. Nhưng một khi bí mật của ngài bị lộ ở trước mặt Quốc Công gia thì ngài vẫn sẽ bị Quốc Công ghét mà thôi.
Tại sao mà không mặc quan phục? Nhìn ở việc cùng là đồng bào, có lẽ Quốc Công gia sẽ không nói quá nhiều lời không hay với ngài đâu nhỉ?
Nhưng không ai ngờ rằng cuộc gặp gỡ lại không chỉ kết thúc bằng những lời nói không hay.
Mà phải gọi là gà bay chó sủa…
Sáng nay Minh Nguyên Lãng tỉnh dậy, tâm trạng vốn rất tốt.
Nữ nhi nói thuốc điều trị thương thế của ông ấy uống xong hôm nay thì không cần uống nữa, sẽ đổi một phương thuốc khác không đắng như vậy, để cho ông ấy bồi bổ thân thể.
Cho nên ông ấy dậy sớm, uống thuốc, đang chuẩn bị đi dạo trong viện tử.

Ads
';
Advertisement