“Bởi vì Tiểu Hi thật ra là con của ta, nam nhân năm năm trước ở cùng Nhược Nhược đêm đó không phải là Thái Tử, không phải Tần Vương, lại càng không phải bất kỳ người nào khác, nam nhân đó là ta.”
Thương Kiều lại bình tĩnh lên tiếng.
Thần thái Minh Nguyên Lãng biến đổi lớn, thân hình lay động.
Đầu óc Minh Lan Nhược cũng trống rỗng, hoàn toàn không thể phản ứng: “…”
Không phải đã nói rồi, gạt phụ thân trước sao?
Thương Kiều nhìn gương mặt tái nhợt xanh mét của Minh Nguyên Lãng, đôi mắt đột nhiên nhìn chằm chằm vào thân thể mình.
Hắn kéo khóe môi, tiếp tục thản nhiên nói: “Cuối cùng, ta không phải thái giám thật, năm đó Tiêu trưởng tỷ gieo Cổ Tử của Cổ Vương ở trong thân thể ta, để cho cơ thể ta như yếu sinh lý, mới có thể vào cung làm thái giám, làm bạn ở bên cạnh Đế Vương, ẩn núp đến nay, năm năm trước khôi phục một lần, làm Nhược Nhược có hài tử, hiện giờ đã hoàn toàn khôi phục cơ thể nam nhi.”
Thương Kiều lời ít ý nhiều thẳng thừng chém một đao, đánh nát hy vọng cuối cùng của Minh Nguyên Lãng.
Hắn không phải thái giám thật, tất nhiên có năng lực làm cho Minh Lan Nhược mang thai.
“Thình thịch!” Minh Nguyên Lãng đặt mông ngã trên mặt đất, gương mặt tái nhợt đến xanh mét.
Ba mũi tên liên tiếp, đâm thẳng thừng vào tim Minh Nguyên Lãng lạnh thấu.
Đầu óc ông ấy trống rỗng, chỉ có một ý niệm trong đầu… Hôm nay đúng là xui xẻo, điềm xấu lớn nhất tìm tới cửa thật!
Đánh Đại Bàng lại bị Đại Bàng mổ!
Minh Lan Nhược luống cuống, vội đứng dậy nhào tới bên cạnh Minh Nguyên Lãng, luống cuống tay chân đỡ Minh Nguyên Lãng: “Phụ thân, phụ thân… phụ thân… Con, con… Chỉ là chưa… Kịp…”
Minh Nguyên Lãng mạnh mẽ giữ chặt cánh tay của nàng, run giọng nói: “Hắn ta nói thật sao?”
Minh Lan Nhược bị bóp đau nhưng thấy biểu cảm mặt của Minh Nguyên Lãng vô cùng khó coi, cuối cùng lông mi run rẩy, cắn răng nói: “Đúng, ngài ấy nói là thật.”
Dứt lời, nàng vô cùng tức giận trừng mắt nhìn Thương Kiều, hắn điên rồi sao, không hề có mở đầu, vừa đi vào đã dùng “ba mũi tên” lấy mạng phụ thân nàng?
Đây là phụ thân nàng, không phải kẻ địch hắn đối phó ở Đông Xưởng!
Mắt phượng của Thương Kiều nhướng lên, quay mặt đi, lạnh nhạt nói: “Đau dài không bằng đau ngắn, có một số việc không nên giấu diếm.”
Minh Quốc Công phải đối mặt với sự thật, cho dù ông ấy có thích mình hay không, cũng nên hiểu, mình chắc chắn sẽ không nhượng bộ chuyện của Nhược Nhược, cho dù đối phương là ai.
Huống chi tương lai liên quan đến đủ loại chuyện mưu phản quan trọng, cũng sẽ liên quan đến tánh mạng gia đình, Minh Quốc Công cần hiểu rõ vì sao hắn lại nguyện ý che chở Nhược Nhược mà không có lý do gì.
Nếu không với tính tình này của Minh Nguyên Lãng, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp đề phòng hắn, ngược lại sẽ làm lỡ chuyện lớn.
Minh Lan Nhược tức chết, không muốn để ý tới hắn.
Đạo lý lớn ai cũng hiểu nhưng cách tiếp nhận, dù sao cũng phải có một quá trình, bệnh tình của phụ thân nàng mới khá hơn một chút, làm sao chịu nổi kích thích như vậy!
Từ trình độ nào đó, ở trong mắt Minh Nguyên Lãng chính là, Tiêu Quan Âm dẫn sói vào nhà, để cho Thương Kiều làm hại nữ nhi bảo bối của mình, chuyện này so với nữ nhi vì Tần Vương sống, chết càng đả kích ông ấy hơn.
Minh Nguyên Lãng hít sâu một hơi, nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên đi hai bước, rút từ trong bình hoa ra một cây chổi lông gà.
Ông ấy lạnh lùng nói với Minh Lan Nhược: “Quỳ xuống!”
Đây cũng là ngoài dự đoán của Thương Kiều, Minh Quốc Công muốn đánh không phải nên đánh hắn sao?
Hắn không kìm được khẽ nhíu mày, đứng dậy: “Quốc Công gia…”
“Quỳ xuống!” Minh Nguyên Lãng vốn không muốn để ý tới hắn, chỉ lạnh lùng nhìn Minh Lan Nhược.
Minh Lan Nhược không nói câu nào, quỳ “thình thịch” xuống.
Được rồi, chính nàng tìm nam nhân gài bẫy mình, nàng có thể nói cái gì, sớm muộn gì cũng có lần này.
Minh Nguyên Lãng nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến mức tay cầm chổi lông gà cũng phát run: “Hạ quan không dạy tốt nữ nhi, hôm nay muốn dùng gia pháp, thỉnh Đốc chủ tránh đi!”
Thương Kiều vội đứng lên, nhíu mày: “Quốc Công gia, chuyện này không liên quan đến Nhược Nhược, là lỗi của ta.”
Gương mặt Minh Nguyên Lãng lạnh lùng nói: “Không không, chuyện này có liên quan gì đến Đốc chủ, là thê tử trước của ta không hiểu rõ người, sai lầm cho rằng hổ dữ là mèo, sai lầm dẫn sói vào nhà! Là ta sơ ý, sai lầm không dạy con cho tốt! Sai lầm là nha đầu ngốc Nhược Nhược không thông minh!”
Biu! Trả lại mũi tên đầu tiên!
Gương mặt Thương Kiều không tốt lắm, đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe, đang mắng hắn là hổ dữ và sói.
Vị tỷ phu này của hắn không hổ là người đứng đầu thanh lưu trong triều, cái miệng này mắng chửi người rất lợi hại, có thù oán sẽ mắng lại ngay tại chỗ.
Thương Kiều đột nhiên đi tới trước mặt Minh Nguyên Lãng, vén áo choàng quỳ xuống, trầm giọng nói: “Quốc Công gia muốn đánh thì đánh ta, lúc trước Nhược Nhược còn nhỏ, là ta đã sớm sinh lòng tham với Nhược Nhược.”
Nhưng không ngờ Minh Nguyên Lãng bỗng nhiên thẳng thừng túm lấy vạt áo hắn, không cho hắn quỳ xuống.
Gương mặt Minh Nguyên Lãng cười đến lạnh lẽo: “Hạ quan không chịu nổi đại lễ của Đốc chủ, hạ quan dạy nữ nhi, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, ngài một mực ở đây làm gì vậy, đi đi thôi!”
Biu! Đây là mũi tên thứ hai khi lúc trước Thương Kiều không chào hỏi ông ấy!
Thương Kiều có thể dễ dàng tránh thoát nhưng hắn chỉ có thể nhíu mày: “Quốc Công gia, ta nghĩ ngài nên chấp nhận sự thật.”
Bả vai Minh Lan Nhược run rẩy, che mặt chỉ muốn khóc…
Cầu xin vị gia này im miệng đi!
Phụ thân ta muốn đánh ngài một cái, ngược lại là chuyện tốt!
Nhưng phụ thân ta muốn dùng gia pháp với ta trước mặt ngài, ngay cả từng câu từng chữ cũng kéo ra khoảng cách xa lạ, là vì xin miễn tất cả khả năng tiếp nhận ngài đó!
Không phải vị gia này rất biết mưu tính lòng người sao? Nhưng hắn thật sự hoàn toàn không thể nào hiểu được tâm trạng của phụ thân có nữ nhi?
Nữ nhi nhà ai chưa thành thân đã mang thai trước, đó không phải là điều đáng sợ khiến phụ mẫu đau lòng?
Kiểu như cải trắng nhà mình tỉ mỉ nuôi dưỡng bị heo củng, con heo này còn là heo mình cho vào nhà, còn tức giận hơn so với bị lợn rừng bên ngoài gặm!
Con heo này còn ở trước mặt phụ thân nàng kiêu ngạo nói hắn đã sớm mơ ước nàng, là chê phụ thân nàng không đủ tức giận sao?
Càng nói càng đổ thêm dầu vào lửa, lát nữa nàng mà bị đánh đến không xuống được giường, là do tên ngốc như hắn!
Quả nhiên nụ cười Minh Nguyên Lãng đã biến hình thành dữ tợn: “Sự thật gì? Đốc chủ đúng là biết nói đùa!”
Ông ấy đã nói hôm nay sao ra cửa gặp Quạ đen trước, đuổi Quạ đen đi thì một con ác Ưng lại tới.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất