Minh Lan Nhược ngước mắt nhìn Cảnh Minh.
Đúng vậy, tuy rằng xương cốt nam nữ không giống nhau nhưng cường độ thân thể và thể lực của Cảnh Minh mạnh hơn nàng rất nhiều.
Nàng bỗng nhiên hỏi: “Cảnh Minh, nếu như ta muốn có thể có được cơ sở nội lực và tu luyện võ nghệ trong thời gian ngắn, phải làm như thế nào mới được?”
Cảnh Minh sửng sốt, tập võ cần phải xem thiên phú, nàng ấy và Xuân Hòa là những hải tử mồ côi từ nhỏ được nghĩa phụ tỉ mỉ chọn lựa từ trong mấy ngàn hài tử đỏ hỏn.
Ngày qua ngày mới có thành tựu hôm nay.
“Cho dù là người như Thiên Tuế gia, cũng là từ nhỏ tập võ, lúc thiếu niên vì ma công đại thành, gần như tự phế thân nam.” Cảnh Minh nhìn Minh Lan Nhược, nghiêm túc nói.
Tập võ không dễ, muốn có thành tựu, nhất định phải trả một cái giá mà người thường không thể chịu đựng được.
“Hiện tại người đã hơn hai mươi tuổi, nếu như nhất định phải có nội lực, vậy cũng chỉ có luyện Dị Kinh Tẩy Túy, không nói đến biện pháp này nhất định phải có một người võ nghệ nội lực tu vi cao cường để hộ pháp và giúp người đả thông kinh mạch.”
Cảnh Minh thở dài: “Chỉ nói bản chất của phương pháp này thật ra là cắt đứt kinh mạch toàn thân người rồi nối lại, đau đớn này chỉ người phi thường mới có thể chịu đựng, giang hồ có người vì cầu được võ cảnh lên một tầng, vì thế phải chịu đau đớn đến chết.”
Minh Lan Nhược im lặng một lúc, vẫn kiên định nói: “Ta muốn thử xem.”
Con đường phía trước gian nguy, chuyến đi Đông Bắc Cương lần này cũng đã khiến cho nàng bị đe dọa mấy lần. Dùng cổ và độc sẽ bị thời gian hoặc không gian hạn chế, dù sao cũng không bằng bản thân có kiếm tàng tới.
Vũ khí của tiên sinh Vô Danh, đối với loại người như nàng mà nói, chỉ có thể tự bảo vệ nhưng nếu nàng có nội lực võ công, uy lực có thể phát huy ra không chỉ là tự bảo vệ mình.
“Người suy nghĩ thật kỹ, không vội nhất thời.” Cảnh Minh biết chuyện đại tiểu thư nhà mình hạ quyết tâm muốn làm, không ai có thể ngăn cản.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, thanh âm Thượng Quan Hoành Nghiệp ở ngoài cửa vang lên: “Minh Lan Nhược, là ta, nghe nói ngươi bị thương, ta mang thuốc tới, ngươi tỉnh chưa?”
Cảnh Minh nói thầm: “Hôm nay vị vương gia này tới đây mấy lần, không gặp ngài e là không bỏ qua.”
Minh Lan Nhược sửng sốt, bảo Cảnh Minh đỡ mình trở về giường, lại kéo cao cổ áo của mình, mới bảo Cảnh Minh đi mở cửa.
Thượng Quan Hoành Nghiệp mặc chiến giáp chưa lui, không đội mũ bảo hộ, xách theo một cái rổ đi vào.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Minh Lan Nhược nửa nghiêng người, tóc xõa tựa vào gối mềm, sắc mặt có chút tái nhợt, mặt mày dịu dàng, lại không biết vì sao giống như có thêm vẻ quyến rũ, giống như một dòng nước thu trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Hắn ta chưa từng thấy nàng mảnh mai như vậy, trong lòng lại đột nhiên chao đảo.
Hắn ta đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống, hơi mất tự nhiên nhẹ giọng hỏi: “Nàng có ổn không? Nghe nói tối hôm qua nàng bị tập kích, để ta xem miệng vết thương ở chỗ nào, thuốc này của ta là Kim Sang Dược nổi danh có hiệu quả, phụ hoàng đặc biệt sai người phối cho ta.”
Minh Lan Nhược thản nhiên: “Không cần, đại phu đã xem qua cho ta, chỉ bị thương ngoài da mà thôi, đa tạ điện hạ ban thuốc.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp đột nhiên ngước mắt lên, nhìn nàng thật sâu: “Giữa chúng ta, làm gì cần dùng chữ ban thưởng.”
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy ánh mắt hắn ta nóng rực đến mức khiến nàng không được tự nhiên, nàng hơi mệt mỏi nói: “Điện hạ thăm đã thăm rồi, ta muốn nghỉ ngơi một lát…”
Thượng Quan Hoành Nghiệp tinh mắt phát hiện trên cổ tay nàng có vết bầm tím, giống như bị người ta bóp ra.
Hắn ta nhíu mày kiếm: “Tay của nàng?”
“Không có gì.” Minh Lan Nhược kéo tay áo qua che.
Trong lòng Thượng Quan Hoành Nghiệp bỗng nhiên có cảm giác không thoải mái, dấu vết kia giống như là bị nam tử nắm cổ tay.
Hắn ta bỗng nhiên đưa tay ra, hơi cứng rắn kéo nàng vào trong ngực, đưa tay nhấc tay áo của nàng lên: “Để ta xem!”
“Điện hạ muốn xem cái gì?” Một giọng nói lạnh như băng vang lên ngoài cửa.
Lời còn chưa dứt, một luồng kình phong đánh thẳng vào cánh tay Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Cơn đau nhói khiến hắn ta suýt nữa thì ngã xuống giường, đành phải buông Minh Lan Nhược ra.
Cảnh Minh nhân cơ hội đó bước lên đỡ lấy Minh Lan Nhược, tách Tần vương và đại tiểu thư nhà mình ra.
“Ngài!” Thượng Quan Hoành Nghiệp cảm thấy nửa cánh tay như không phải của mình, ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn Thương Kiều đang bước vào.
“Không biết Thiên Tuế gia đang làm gì vậy?” Hắn ta cố gắng kìm nén cơn tức giận muốn mắng đối phương là tên thái giám chó chết.
Hôm nay Thương Kiều mặc một chiếc cẩm bào màu vàng sẫm rất sang trọng.
Vài bộ quan phục Thiên Tuế của hắn toàn do Hoàng đế sai người chế tạo, cẩm bào hay Phi Ngư phục màu vàng, bạc, đỏ khác với quan phục được ban thưởng cho những người khác, thể hiện địa vị đặc biệt của hắn.
Đây là vốn liếng kiêu ngạo của Thương Kiều, càng kiêu ngạo càng chứng tỏ hắn là bề tôi trung thành tuyệt đối với Hoàng đế, sẽ không cấu kết với bất kỳ ai.
“Lan Nhược bị tập kích, lại còn đang bị bệnh, Điện hạ thô lỗ như vậy là sao?” Thương Kiều đi đến bên cửa sổ, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cố gắng chịu đựng, hắn ta ra trận giết địch không bị thương mà lại bị tên thái giám chó chết Thương Kiều làm bị thương!
Hắn ta nghiến răng khinh thường nói: “Hình như ngài quên Minh Lan Nhược là Vương phi của ta, ta quan tâm nàng ấy nên mới mang thuốc đến thăm, sao vậy, chuyện phu thê chúng ta mà một cữu cữu như ngài cũng muốn nhúng tay vào sao?”
Thương Kiều nhìn tên tiểu tử này ngang nhiên ôm tiểu nương nương của mình, tâm tình hắn đang vui vẻ nên mới nhịn không phế bỏ cánh tay Thượng Quan Hoành Nghiệp, bị khiêu khích như vậy ánh mắt hắn càng không che giấu được sát khí.
Thượng Quan Hoành Nghiệp thấy vậy vội vàng cảnh giác nắm chặt đao bên hông, hừ lạnh: “Sao vậy? Chẳng lẽ cháu rể như ta nói sai sao? Lão nhân gia không thấy mình đã lo chuyện bao đồng rồi sao?”
Lão nhân gia là xưng hô tôn kính của những kẻ a dua nịnh hót trong triều dành cho những người có địa vị cao như Thương Kiều.
Nhưng trong triều chỉ có một vị đại học sĩ đức cao vọng trọng, một vị bối vương gia và Thương Kiều mới được gọi như vậy.
Hắn ta cố ý nhấn mạnh chữ “lão”, ý muốn nhắc nhở Thương Kiều đừng quên thân phận của mình.
Sao lão thái giám Thương Kiều này suốt ngày canh chừng hắn ta, giống như thể con heo nhà mình bị người khác dòm ngó vậy!
Tên thái giám chết tiệt kia thật sự coi mình là phụ thân của Minh Lan Nhược sao? Cho dù bọn họ là phu thê giả thì Thương Kiều cũng không có tư cách quản!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất