Đúng như dự đoán, Cảnh Minh gật đầu không do dự: “Vâng, ta đã muốn theo đuổi võ đạo, không nên dây dưa người tốt như Trần Ninh.”
Minh Lan Nhược thở dài, vỗ nhẹ tay Cảnh Minh: “Phía Trần Ninh, nếu ngươi xử lý không được thì để ta đến nói chuyện với hắn ta một chút.”
Trần Ninh là một nam tử tốt nhưng nàng càng muốn bảo vệ lý tưởng của Cảnh Minh.
Từ nhỏ nam tử thường được dạy rằng tranh quyền đoạt lợi là hành vi của hảo hán, chưa bao giờ có một cuốn sách hay câu chuyện nào dạy họ có thể từ bỏ ước mơ vì tình cảm và tình yêu.
Nhưng từ nhỏ, những cuốn sách truyện nử tử đọc, ngoài “Nữ giới” và những sách tương tự, chủ yếu là các tác phẩm như “Tây Xương”, “Mẫu Đan Đình”, xoay quanh chuyện tình yêu nam nữ.
Từ xưa đến nay, nữ tử vẫn luôn bị thuần phục, giúp phu quân dạy con và thành tựu nam nhân, mộng tưởng đầu tiên của nữ tử luôn là có một nam nhân yêu mình, dường như trừ điều đó ra, những thứ còn lại phải vì “Mộng tưởng” này mà nhường đường.
Nàng chỉ nhận ra điều này sau khi được sống lại nhưng Cảnh Minh rất hiếm có, từ đầu đã luôn rõ ràng và tỉnh táo.
Đối với Cảnh Minh mà nói tình cảm nam nữ chỉ khiến tốc độ rút đao của nàng ấy chậm đi.
Cảnh Minh ôm quyền nghiêm mặt nói: “Chuyện này là vấn đề giữa ta và Trần Ninh không nên để đại tiểu thư quan tâm, ta sẽ cố gắng hết sức giải quyết!”
Minh Lan Nhược thấy Cảnh Minh kiên trì cũng cười, xoa đầu nàng ấy: “Được, không được giấu diếm ta, có chuyện gì cũng có thể hỏi ta.”
Đúng vậy, cuối cùng thì đây là vấn đề giữa hai người họ, nàng nên để họ tự giải quyết trước.
Cảnh Minh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng: “Có thể hỏi sao?”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Đương nhiên.”
Dù sao nàng cũng đã sống qua hai kiếp, về chuyện nam nữ hẳn là có thể cho Cảnh Minh lời khuyên.
Mặt Cảnh Minh vừa bí ẩn vừa tò mò: “Chuyện đó… Đốc chủ có phải là người hay cảm thấy tự ti không?”
Minh Lan Nhược ngơ ra: “… Hả? Tự ti?”
Tại sao phải hỏi loại vấn đề này, nàng muốn làm đại tỷ tỷ tri tâm, chứ không muốn làm ma ma giáo dưỡng giáo dục bí sự khuê phòng.
Cảnh Minh trở nên hơi ỉu xìu: “Có phải là không nên hỏi không? Trong quân những nam nhân kia thường xuyên bàn tán về chuyện này, ta chỉ là muốn biết…có phải Đốc chủ tự ti vì thân thể hay không?”
Minh Lan Nhược: “???”
Vì sao Thương Kiều lại vì chuyện đó mà tự ti?
Tuy hắn chân dài eo nhỏ nhưng võ giả chi thân, cũng chỉ mặc y phục trông gầy mà thôi, thân thể cơ bắp đương nhiên rất cường kiện, làm sao hắn…lại tự ti?
Người đó mặc quần áo có vẻ gầy, cởi quần áo có thịt!
Minh Lan Nhược đỏ mặt, không kìm được muốn giải thích thay nam nhân nhà mình một phen.
Tuy đời này, từ đầu tới cuối nàng thuần túy chỉ có một mình Thương Kiều nhưng kiếp trước, nàng là một yêu phi phụng dưỡng Tần vương và Thái tử.
Theo trí nhớ kiếp trước, Thương Kiều là đường huynh của bọn họ, coi như là huynh trưởng.
Nói xong, Minh Lan Nhược che mắt lại: “Cảnh Minh, sau này không thể tùy tiện hỏi loại vấn đề cá nhân này, rất mạo phạm, hơn nữa cái này không liên quan gì đến tự ti hay không tự ti!”
Mặt Cảnh Minh hơi rối rắm và ngượng ngùng gãi đầu…
“Đêm qua ta chê hình tượng hắn giải độc phiền toái, quyết định đổi người khác giúp ta, hắn lại đột nhiên nổi giận, nhìn ta giống như ta khinh thường hắn, không phải vì hắn tự ti sao?”
Không hiểu rõ chuyện này, nàng ấy cũng không tiện đi chịu đòn nhận tội.
Nàng ấy cũng không hy vọng bởi vì mình mà Trần Ninh sinh ra hiềm khích với đại tiểu thư.
Minh Lan Nhược nghẹn lại, đưa tay gõ thẳng vào đầu Cảnh Minh:
“Ngươi mọc đầu là để trông cao hơn à? Chuyện này có liên quan gì với tự ti?”
Bất kể là nam hay nữ, ai đã đồng ý cho đối phương cùng mình ngư thủy chi hoan, vào thời khắc quan trọng đột nhiên bị người ta ghét bỏ muốn đổi người, sẽ muốn giết đối phương chứ?
Cảnh Minh bừng tỉnh hiêu rra: “Thì ra là thế.”
Được rồi, nàng ấy hiểu nên đi chịu đòn nhận tội như thế nào rồi.
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy lòng quá mệt mỏi, chính nàng mới bị người ta làm giải dược giày vò cả đêm, còn phải làm ma ma giáo dưỡng chuyên dạy bí mật khuê phòng.
Còn không bằng để nàng đi đánh một trận với loại tử địch Cố Bích Quân.
Nàng xua tay, lập tức đổi đề tài: “Được rồi, được rồi, nói chính sự, tối hôm qua chúng ta đột nhiên xảy ra chuyện, bây giờ Tần vương Thượng Quan Hoành Nghiệp đang tiếp quản sơn trại?”
Nói Cố gia trại là sơn trại nhưng thật ra là một tòa thành!
Tuy rằng Cố đại đương gia đã phản bội ngoại tổ phụ và Xích Huyết quân nhưng di sản của Xích Huyết quân trong tay ông ta cũng không ít, hơn nữa những năm gần đây vơ vét vô số của cải, không thể để những thứ này rơi vào trong tay triều đình!
Cảnh Minh lập tức lấy lại tinh thần: “Người yên tâm, trước khi xảy ra chuyện, bọn Vệ Dã đã sắp xếp cho người mang những thứ đáng giá, quan trọng giấu kỹ và chuyển vào địa đạo.”
Minh Lan Nhược hơi thả lỏng một chút, trong núi này có nhiều mật đạo, mặc dù để cho Cố Bích Quân liên tiếp chạy trốn nhưng cũng dễ dàng giấu đồ.
Thuộc hạ của Vệ Dã có hơn bảy trăm người, ẩn núp ở sơn trại nhiều năm, chiếm thiên thời địa lợi nhân hòa, giấu đồ cũng nhanh.
Thượng Quan Hoành Nghiệp từ bên ngoài đến, phỏng chừng còn đang đi lang thang khắp nơi, quen thuộc địa hình Cố gia trại.
Cảnh Minh lại nhíu mày nói: “Nhưng có một số khu vực, người của Đông Xưởng phong tỏa trước, nói là có chứng cứ phạm tội mưu phản Cố gia trại, không cho bất kì kẻ nào tới gần.”
Minh Lan Nhược nghe vậy thì dừng lại, trong mắt hiện lên một tia dị quang.
Buổi chiều khi nàng thức dậy không thấy Thương Kiều, hắn ra ngoài làm chuyện này sao?
“Có cần thuộc hạ xuống thăm dò một phen không?” Cảnh Minh thấp giọng hỏi.
Minh Lan Nhược trầm ngâm một lát, nói: “Không, ngươi quang minh chính đại đi, nếu người của Đông Xưởng không cho ngươi đi vào, vậy coi như xong, chuyện này ta sẽ giao cho người của Vệ Dã đi làm.”
Cảnh Minh gật đầu, người của Vệ Dã quen thuộc địa hình nơi này hơn nàng ấy nhiều.
Minh Lan Nhược lại hỏi: “Phụ thân ta có khỏe không?”
Cảnh Minh nói: “Minh đại nhân đã vào ở trong viện của Cố đại đương gia, Tần vương điện hạ phái đại phu chiếu cố, hiện tại người muốn đi thăm sao?”
Minh Lan Nhược đứng lên, chỉ cảm thấy thắt lưng bụng vẫn có chút bủn rủn, ho nhẹ một tiếng: “Thôi, ngày mai lại đi.”
Phụ thân là một người khôn khéo lợi hại, chắc chắn liếc mắt một cái sẽ nhìn ra sự khác thường hiện tại của nàng.
Nàng tạm thời…
Còn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào với phụ thân, chuyện của Tiểu Hi và Thương Kiều.
Cảnh Minh gật đầu: “Đại tiểu thư, thân thể của người khác với võ giả chúng ta, nên nghỉ ngơi cho tốt.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất