Thân phụ của Minh Lan Nhược còn đang nằm trong viện tử kia kìa, tên cữu cữu hờ này lại xen vào chuyện của người khác, tự coi mình là thân phụ của người ta sao?
Lời này của Thượng Quan Hoành Nghiệp đã chạm vào nỗi đau của Thương Kiều, tuổi tác và thân phận của hắn không xứng với Minh Lan Nhược.
Mặt hắn sầm xuống.
Cháu rể… hắn thích nhất là chặt đám cháu rể thành tám khúc.
Thương Kiều nheo mắt, biểu cảm khó coi đến cực điểm nhưng đột nhiên giận quá hóa cười.
Hắn từ từ nheo mắt lại, bỗng nhiên tiến lên một bước đến gần Thượng Quan Hoành Nghiệp hơn: “Tần vương điện hạ, cái miệng ngươi gần đây lợi hại thật đấy, càng ngày càng khiến bản tọa yêu thích!”
Thái độ này khiến Thượng Quan Hoành Nghiệp nhớ đến ngày Minh Lan Nhược vừa được bỏ quản thúc không lâu, Thương Kiều bóp vai hắn ta nói thích hắn ta, muốn hắn ta hầu hạ…
Thượng Quan Hoành Nghiệp dựng tóc gáy nhưng trước mặt nữ nhân của mình, hắn ta phải cứng rắn: “Ngài thích người cháu rể này là tốt rồi.”
Cảnh tượng này khiến Tiểu Tề Tử, Cảnh Minh và Minh Lan Nhược ở bên cạnh không kìm được run rẩy.
Chậc!
Tên Thượng Quan Hoành Nghiệp này thích đổ thêm dầu vào lửa, không sợ mình bị thiêu chết!
Tiểu Tề Tử thấy tình hình không ổn, thấy Chủ Tử Gia sắp ra tay vội vàng giảng hòa: “Chẳng phải Điện hạ đến thăm Minh phi nương nương vì ngài ấy bị tập kích sao?”
Câu nói này đã chuyển sự chú ý của Thượng Quan Hoành Nghiệp đồng thời cho hắn ta một bậc thang để đi xuống.
Thượng Quan Hoành Nghiệp vội vàng quay sang nhìn Minh Lan Nhược, ho khan: “Nàng… nàng bị thương ở đâu, để ta xem, ta nghe nói nàng bị đao đâm? Có nghiêm trọng không?”
Nếu không thì hắn ta cũng sẽ không lượn lờ mãi trước cửa phòng nàng.
Minh Lan Nhược im lặng, im lặng là vàng.
Tên ngốc nào tung tin đồn này ra ngoài vậy?
Nàng bình tĩnh nhìn Thương Kiều: “Không có gì, ta bị tên nghịch tặc kia bắt cóc, mặc dù rất đau nhưng vết thương không sâu, nếu không bây giờ cũng không thể ngồi đây nói chuyện với ngài được rồi.”
Đúng thế, nàng nhìn thấy Thương Kiều, kẻ lúc nào cũng mặt dày như tường thành kia lại bình thản quay mặt đi, rõ ràng là chột dạ!
Tên này đã nói với người ngoài là nàng “bị thương” ở đâu?
Thượng Quan Hoành Nghiệp cau mày, nghiêm túc nói: “Các nàng là nữ nhân, chắc chắn sợ đau, theo kinh nghiệm của bản vương thì vết thương bị đao đâm phải khâu lại thì mới nhanh lành, hay là để ta bảo đại phu trong quân đến khâu vết thương cho nàng nhé?”
Minh Lan Nhược run rẩy, nàng xanh mặt, xoa xoa hai đầu lông mày nói: “Cảm ơn ý tốt của ngài…”
“Điện hạ quên mất rằng đại tiểu thư nhà chúng ta là đại phu sao, nàng bị tên nghịch tặc kia bắt đi, lúc giằng co thì bị thương, những lời đồn đại như bị đao đâm là tin đồn mà thôi.”
Cảnh Minh vội tiếp lời Minh Lan Nhược.
Thượng Quan Hoành Nghiệp cẩn thận quan sát Minh Lan Nhược, gật đầu đồng tình.
“Cũng đúng, lúc đầu ta nghe nói bị đâm rất nhiều nhát đao nhưng giờ nhìn thì không giống, nếu bị đâm nhiều nhát như vậy thì tiểu nữ tử như nàng đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi!”
Minh Lan Nhược gật đầu qua loa: “Ừm, đúng vậy nhưng ta rất mệt, vết thương cũng khó chịu, ta muốn nghỉ ngơi một lát, Điện hạ bận gì thì cứ đi trước đi?”
Không biết tên Thượng Quan Hoành Nghiệp này lại lên cơn gì, đến đây thể hiện thân phận “phu quân” của mình, nhưng mà…
Nàng liếc nhìn Thương Kiều, hắn đang nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp và suy nghĩ điều gì đó, hoàn toàn không còn khí thế ngang ngược, hung ác lúc nãy.
Biểu cảm không dám nhìn nàng của hắn khiến Minh Lan Nhược nheo mắt. Hừ!
Cảnh Minh nhanh trí đưa một chén trà nóng tới: “Đại tiểu thư, uống chút trà nóng rồi nghỉ ngơi đi.”
Thượng Quan Hoành Nghiệp nhìn Minh Lan Nhược đang yếu ớt uống nước, nhíu mày, đột nhiên mở chiếc rổ trong tay ra, bên trong toàn là nhân sâm, linh chi và đủ loại thuốc trị thương: “Những thứ này cho nàng.”
Minh Lan Nhược sửng sốt, những thứ này vừa nhìn đã biết là được chuẩn bị tỉ mỉ, mỗi thứ được lựa chọn kỹ lưỡng.
Thượng Quan Hoành Nghiệp lúng túng ho khan: “Nhìn nàng kìa, mặt nhợt nhạt, yếu ớt, không giống như bị thương mà giống như bị yêu quái trên núi hút hết tinh khí vậy, phải bồi bổ thật tốt.”
“Khụ khụ khụ…”
Minh Lan Nhược bị sặc nước trà, nghiến răng liếc nhìn Thiên Tuế gia đang đứng bên cạnh, da trắng môi đỏ, tinh thần phấn chấn khác thường.
“Ừm, trên núi này có nhiều yêu ma quỷ quái, phải tránh xa đừng để bị chúng hút hết tinh khí.”
Nàng yếu ớt như vậy còn tên kia thì tinh thần phấn chấn, khí sắc tốt đến mức không thể tốt hơn, không phải yêu quái hút tinh khí thì là gì?
Thượng Quan Hoành Nghiệp thấy vậy bèn ho khan: “Chỗ ở của bản vương vẫn chưa có, ta thấy chỗ này không tệ, mấy ngày nay bản vương sẽ dọn đến đây sửa sang lại.”
“Không được!” Giọng nói lạnh lùng của Thương Kiều đột nhiên vang lên.
Hắn đã chịu đựng tên tiểu tử thối kia xun xoe trước mặt tiểu nương nương rồi, giờ Thượng Quan Hoành Nghiệp lại được đằng chân lân đằng đầu sao?
Tên khốn này dọn đến đây thì hắn ở đâu?
Nhưng Thượng Quan Hoành Nghiệp không để ý đến hắn mà nhìn Minh Lan Nhược với ánh mắt phức tạp: “Minh Lan Nhược, ta làm vậy là vì muốn tốt cho nàng.”
Minh Lan Nhược là người nhạy bén, nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Hoành Nghiệp: “Điện hạ…”
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã.
Thuộc hạ của Vệ Dã hoảng hốt chạy vào bẩm báo: “Không xong rồi! Minh quốc công… Minh đại học sĩ trúng độc, nôn ra máu rồi!”
…
Trong nháy mắt mặt Minh Lan Nhược trắng bệch, phụ thân đã xảy ra chuyện?
Nàng mới cứu được ông ấy!
Bỗng nhiên ánh mắt lạnh lẽo sắc bén của nàng quét về phía Thượng Quan Hoành Nghiệp, hắn ta chỉ thản nhiên nói: “Nàng cũng bị thương, bản vương sẽ cho người chăm sóc Minh Quốc Công thật tốt.”
Minh Lan Nhược cắn răng một cái, lạnh mặt xuống giường: “Không, ta phải đi gặp phụ thân!”
Nàng là y giả, là đại phu, không đi xem tình trạng của phụ thân, sao nàng có thể yên tâm nằm một mình ở chỗ này!
Thượng Quan Hoành Nghiệp thấy thế, đang muốn đưa tay ôm nàng nhưng không ngờ bỗng nhiên bị người đẩy mạnh, lảo đảo một cái, xém chút nữa ngã như chó ăn phân.
Sau đó đã thấy một bóng người màu vàng sậm cúi người, một tay bế ngang Minh Lan Nhược: “Tiểu cữu cữu dẫn ngươi đi thăm phụ thân ngươi, những người ngoài đừng đi theo.”
Thương Kiều khinh miệt cười nhạo liếc Thượng Quan Hoành Nghiệp, ôm Minh Lan Nhược xoay người rời đi.
Thượng Quan Hoành Nghiệp mang biểu cảm khó xử tối tăm nhìn bóng lưng hắn, không biết vì sao.
Nhìn Thương Kiều ôm Minh Lan Nhược đi, Minh Lan Nhược không giãy dụa chút nào, dịu ngoan nằm ở trong ngực đối phương, trong lòng hắn ta cảm thấy khác thường.
Luôn cảm thấy là lạ.
Cho dù đối phương là hoạn quan, hắn ta vẫn rất muốn chặt tay đối phương!
…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất