Minh Lan Nhược - FULL

Không có gì lạ khi Thiên Tuế Gia coi Tiểu Tề Tử là tâm phúc của mình. Ngày thường trông hắn ta chẳng khác gì một thái giám hơi thanh tú lanh lợi.
Nhưng khi có chuyện xảy ra, đầu óc của hắn ta thực sự rất tốt, sát phạt quyết đoán hơi giống phong cách của Thiên Tuế Gia.
“Trên người của ta cũng có những hạt phấn của nấm độc này, cho nên ta sẽ không theo ngươi được!” Cảnh Minh nói.
“Được, ta sẽ bảo người mang quần áo đến cho ngươi.” Tiểu Tề Tử gật đầu.
Cảnh Minh nhìn Trần Ninh bị hai Đề kỵ Hắc Y cưỡng ép bắt giữ, áo choàng bên ngoài bị lột bỏ rồi bị trói vào một cái cây với tình trạng chỉ mặc trung y.
Vị thiếu thống lĩnh ngày thường luôn trầm ổn của Xích Huyết Quân, vậy mà giờ đây trên gương mặt tuấn tú màu mật ong của hắn ta lại hơi phiếm hồng, mồ hôi lạnh chảy ròng, môi cũng bị cắn tới mức chảy máu.
Nàng ấy hơi cau mày, không hiểu sao cảm thấy hắn ta của bây giờ cũng… Hơi đẹp.
Lông mày Cảnh Minh càng nhíu chặt hơn, xem ra dù đã uống thuốc của đại tiểu thư nhưng độc dược quá mạnh, không thể ức chế được lâu.
Nó thực sự khiến nàng ấy có sự khao khát mãnh liệt mà lẽ ra nàng không nên có đối với huynh đệ của mình!
Tiểu Tề Tử không có nhận ra Cảnh Minh có gì không ổn, chỉ cau mày nhìn xung quanh: “Thiên Tuế Gia đâu?”
Biểu cảm của Cảnh Minh hơi không dễ nhìn, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt điều chỉnh hô hấp: “Ngài ấy trúng độc, dùng vũ lực bắt đại tiểu thư đi mất rồi!”
Tiểu Tề Tử sửng sốt: “Hả?”
Nghĩa phụ của ta cướp người thì có ích gì không? Chẳng phải hoàn cảnh của hắn bây giờ đang không thể “đốt cháy giai đoạn” sao?
Đúng rồi, chẳng lẽ đêm nay muốn ‘đốt cháy giai đoạn’ sao?
Minh Lan Nhược có hơi đau đầu.
Thương Kiều ôm nàng chạy một mạch, cũng không biết muốn đi đâu!
Cơ thể hắn vốn đang ở giai đoạn nhạy cảm và không ổn định, sau một đợt dùng thuốc và châm, khó khăn lắm mới miễn cưỡng khống chế lại được.
Hiện tại bỗng nhiên lại bị trúng loại thuốc kích dục mạnh này, không biết tình thế vốn đã không ổn định của hắn sẽ biến thành cái dạng gì!
Nàng phải mau chóng kiểm tra mạch của hắn!
“Thương Kiều… ngài muốn đi đâu vậy?”
“Hay là ngài dừng lại một chút, để ta xem cho ngài!”
“Thương Kiều, dừng lại!”
Nàng cố gắng ôm lấy cổ của hắn, định nói chuyện với Thương Kiều, nàng có cảm giác như đang ôm một cục than nóng vậy!
Nam nhân ôm mình chỉ im lặng, thở gấp chạy xuyên núi trong đêm, giống như một con đại bàng bay nhanh.
Nhưng có vẻ như hắn không biết phải đi đâu và phải làm gì!
Mồ hôi nóng hổi nhỏ giọt xuống cánh tay nàng.
Minh Lan Nhược cau mày, nhiệt độ cơ thể hắn quá cao, chỉ sợ thần trí đã không còn tỉnh táo, cứ tiếp tục như vậy thì không được!
Theo lý thuyết thì sau khi bị trúng loại thuốc kích dục cực mạnh này, hắn phải làm theo bản năng của mình mà đè nàng dưới thân giày vò mới đúng.
Vừa rồi hắn đòi bắt nàng nhưng lại chỉ ôm nàng thật chặt, chịu đựng đau đớn, suốt chặng đường chỉ lao nhanh như chớp.
Chỉ sợ…
Dù trong một khắc khi hắn bị trúng độc đã làm theo bản năng muốn đoạt lấy nàng nhưng hắn lại sợ làm tổn thương nàng.
Minh Lan Nhược nghe nhịp tim hỗn loạn trong ngực hắn, trong lòng không khỏi mềm nhũn.
Không được, không thể đợi thêm được nữa!
Nàng tàn nhẫn cắn vào cổ hắn một cái: “Ưm!”
Trong nháy mắt, khoang miệng đã truyền đến mùi máu tươi nóng bỏng của hắn!
Thương Kiều chưa bao giờ đề phòng nàng, trên cổ bỗng nhiên đau nhức, khiến hắn rên rỉ, ôm mạnh lấy người trong lòng.
“Lan… Lan… Nhược…”
Minh Lan Nhược bị hắn ôm suýt gãy xương nhưng hắn vẫn biết gọi tên nàng!
“Rẽ phải rồi chạy đến cuối cùng, phía sau là vách đá, dưới chân núi là vực sâu suối lạnh, nhảy xuống đó!” Trong rừng đen, nàng không thể nhìn thấy mặt hắn.
Để chắc chắn rằng hắn đã tỉnh, nàng lại lên tiếng và cắn vào yết hầu của mỏng manh của hắn.
Nhưng nơi nhạy cảm như vậy dễ bị đau hơn những nơi khác nên nàng không dám dùng lực nhiều như trước!
“A!” Thương Kiều lại rên rỉ đau đớn, thế nhưng lần này, hắn nghe được rồi.
Mũi chân hắn điểm một cái, ôm người trong ngực rồi bỗng nhiên rẽ phải, nhảy qua ngọn cây, bay lượn trên cành cây, hướng thẳng về phía vách đá!
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy trước mắt của mình bỗng nhiên mở ra một vầng trăng tròn lạnh lẽo treo trên đỉnh núi.
Ánh trăng trong trẻo chiếu sáng toàn bộ vách đá cực kỳ rõ ràng, dưới vách đá có thác nước bay và ao nước lạnh dài cả nghìn thước đổ xuống núi.
Đó chính xác là nơi Cố Bích Quân muốn nhảy khỏi vách đá trước đây!
Thương Kiều đột ngột dừng lại, giống như bị gió núi lạnh lẽo thổi qua đã khiến hắn tỉnh lại.
Hắn không thể để nàng mạo hiểm…
Toàn bộ tâm trí đã u ám.
Mặc dù máu khắp cơ thể sôi sục khiến hắn muốn ấn mạnh người mỏng manh trong tay xuống đất theo bản năng, nuốt chửng nàng, xé nát da thịt nàng… làm nàng… chết dưới thân hắn.
Nhưng… không được… không được…
Dục vọng mãnh liệt và lý trí lạnh lùng đan xen trong đôi mắt mê hoặc của hắn, điên loạn và kiềm chế, rồi bỗng nhiên hắn:
“Khụ…” Một ngụm máu tươi bị phun ra ngoài!
Minh Lan Nhược thấy vậy, trong lòng run lên, cắn răng ôm chặt lấy cổ hắn, nhẹ nhàng mà kiên quyết thì thầm vào tai hắn:
“Nhảy xuống dưới, bảo vệ ta, ta là của ngài, ngài muốn làm gì cũng được!”
Sợi dây lý trí đã bị đứt hoàn toàn.
Thương Kiều ôm chặt lấy nàng, nhảy thẳng về phía hồ nước lạnh phía dưới thác.
Hơi nước lạnh như băng bắn tung tóe khắp nơi, gió rít gào điên cuồng bên tai.
Tim Minh Lan Nhược đập thình thịch, nàng chỉ có thể hét lên, vùi mặt vào cổ và vai hắn mà ôm thật chặt.
Gạt người à! Những lời trong sách là dối trá hết, rơi khỏi vách đá sẽ chết thật đó!
Mãi đến sau vài lần thăng trầm: “Bang!”, cả hai cùng rơi thẳng xuống nước, bọt nước bắt tung tóe.
Mặc dù Thương Kiều quay người ôm nàng vào lòng và hắn đã chịu phần lớn tác động khi bị rơi xuống nước, cùng khinh công đã làm chậm tác động khi rơi xuống.
Nhưng tác động khi rơi xuống nước từ độ cao như vậy vẫn khiến đầu óc Minh Lan Nhược choáng váng một lúc lâu!
Cho đến khi nàng cảm thấy toàn thân lạnh cóng thì cơ thể vốn nóng bỏng trước mặt mới từ từ buông nàng ra.
Minh Lan Nhược giật mình một cái, đá chân, dùng toàn lực tóm lấy thân thể Thương Kiều, bỗng nhiên vọt ra khỏi nước.
Thương Kiều đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, miệng và mũi chảy máu!
“Thương Kiều!” Minh Lan Nhược giật mình, không quan tâm đến việc vẫn còn ở trong nước, dùng tay trái chụp lấy mạch của hắn.
Vẫn tốt…
Mặc dù bộ dạng của hắn như vậy nhưng mạch đập của hắn lại không có cảm giác điên cuồng mà nàng cảm nhận được như trong lồng ngực của hắn vừa rồi.

Ads
';
Advertisement