Minh Lan Nhược nhìn quanh, phát hiện cách đó không xa có mấy chiếc thuyền đánh cá có mái che đang neo ở trên bờ.
Có thể thấy khi Thương Kiều rơi xuống đã tránh đi những nơi nguy hiểm, lại còn chọn chỗ gần bờ.
Nàng đỡ Thương Kiều bằng tay trái rồi bơi về phía thuyền đánh cá.
Dùng hết sức chín trâu hai hổ, đã kéo được Thương Kiều lên sàn chiếc thuyền đánh cá có mái che lớn nhất.
Nàng cũng không để ý nhiều, vội vàng bắt mạch cẩn thận cho Thương Kiều, sau đó mau chóng cởi thắt lưng và quan phục của hắn.
Sau đó lấy ra chiếc kim bạc giấu ở thắt lưng, vội đâm chiếc kim vào huyệt đạo của hắn rồi nhét thuốc bảo vệ mạch tim vào miệng hắn.
Sau khi vật lộn suốt hai giờ cũng miễn cường coi như đã hoàn thành.
Hiện giờ cũng chỉ có thể làm được đến đây! Chất kích dục của loài nấm độc này quá mạnh, hiện tại cơ thể hắn không thể sử dụng thuốc một cách tùy tiện, cũng không biết có để lại di chứng gì không.
Minh Lan Nhược thở phào nhẹ nhõm, xé vạt váy lau mặt cho Thương Kiều.
Áo choàng và mũ quan của hắn đã sớm bị nước cuốn trôi đi đâu mất, mái tóc đen xõa ra hoàn toàn, dính vào khuôn mặt tái nhợt.
Một thân phi ngư phục màu đỏ tượng trưng cho uy nghiêm quyền thế sớm bị nàng kéo tới lỏng lẻo.
Bộ ngực, eo và bụng trắng nõn như ngọc cùng tám khối cơ bụng săn chắc lộ ra hết dưới ánh trăng.
Mỹ nhân nhợt nhạt trong bộ y phục đỏ và mái tóc đen nằm lặng lẽ yếu ớt, vết răng trên chiếc cổ mảnh khảnh hơi chảy máu, tạo cho hắn một vẻ đẹp quỷ dị.
Minh Lan Nhược nhìn, không khỏi cảm thấy hai má nóng bừng, thế này không giống như là hắn đã làm gì nàng, mà giống như nàng đã giày vò hắn hơn.
Nàng quay đi, muốn đứng dậy đi xem thuyền đánh cá rồi lấy lò than đến.
Nhưng vừa mới động đậy, bỗng nhiên bị ai đó nắm chặt lấy mắt cá chân.
Minh Lan Nhược không chuẩn bị trước, nàng lảo đảo rồi ngã ngồi xuống đất.
Nàng cau mày nhìn, lại bắt gặp một đôi mắt đen tuyền xinh đẹp, lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng: “Nàng muốn đi đâu?”
Minh Lan Nhược vui mừng, nàng nhanh chóng bò qua, cúi đầu nhìn hắn: “Ngài cảm thấy thế nào rồi, Thương Kiều?”
Thấy nàng không có ý định chạy trốn, giọng hắn nhẹ lại như mất tiếng: “Nhược Nhược… cắn người khá đau đó.”
Minh Lan Nhược nghe vậy thì đỏ mặt, vội đi kiểm tra vết thương trên cổ hắn: “Ta… ta không còn cách nào khác mới phải làm vậy.”
“Vậy thì nhìn kỹ đi, để ta không bị đau nữa.” Hắn lại khàn giọng nói, nhìn nàng bằng đôi mắt sâu thẳm.
Nàng bị hắn nhìn như vậy, ma xui quỷ khiến thế nào bỗng cúi người hôn nhẹ lên vết thương trên cổ hắn.
Hắn khẽ hừ một tiếng, tiếng “ưm” vang lên bên tai nàng, trầm khàn chọc người đến nỗi khiến nàng mềm nhũn dựa vào hắn.
“Tiểu nương nương biết đấy, như vậy còn chưa đủ, nàng đã nói xuống dưới thì ta muốn làm gì cũng được.” Thương Kiều nhẹ nhàng nói, ấn bàn tay nàng đặt lên ngực mình.
Minh Lan Nhược run rẩy, tim và ngực hắn lại nóng như than, nóng đến mức khiến nàng sợ hãi…
Bỗng nhiên Thương Kiều mỉm cười, đuôi mắt cong lên một vòng cung yêu dị, lông mày và đôi môi mỏng vương đầy hơi nước, y phục màu đỏ phóng đãng, mái tóc đen bù xù.
Lần này hắn dùng lời nói dịu dàng và ngoan đạo của Kiều Viêm: “Xin tiểu nương nương thương xót ta…”
Nhưng khác với sự dịu dàng của hắn, Minh Lan Nhược nghe thấy tiếng y phục của nàng bị hắn xé rách từ phía sau lưng.
“Ưm…” Tấm lưng thon dài trắng như tuyết lộ ra dưới ánh trăng.
Toàn thân nàng run lên, nàng muốn vùng vẫy theo bản năng nhưng nàng lại nhìn thấy ánh mắt của hắn.
Ẩm ướt, nhẫn nại, bạo lực, kiềm chế, hỗn loạn, điên cuồng… và khó hiểu, điều này cũng khiến nàng… tim đập nhanh hơn.
Thế là, nàng không nhúc nhích.
Xuân dược phát tác muộn trong cơ thể hắn cũng đã lan ra toàn thân.
Nhưng trong chốc lát, hắn đã cởi hết mọi thứ bên ngoài trên cơ thể nàng, chỉ còn lại mái tóc đen ẩm ướt xõa ra cùng với ánh trăng chiếu trên cơ thể thon thả trắng như tuyết của nàng.
Minh Lan Nhược nhắm mắt lại, trên trán lấm tấm mồ hôi, đầu ngón tay siết chặt bờ vai gợn sóng mạnh mẽ của hắn, nhỏ giọng nói: “Ta… tự mình làm.”
Hắn ngừng cử động nhưng nàng biết hắn đang ở đó nhìn nàng, ánh mắt hắn mãnh liệt đến mức lạnh lẽo, giống như một tấm lưới nhốt côn trùng đang bay bên trong, nàng không có chỗ để trốn và nàng cũng không muốn trốn.
Nàng cắn nhẹ môi, chậm rãi cúi xuống, run rẩy cúi đầu rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng đỏ như máu của hắn.
Mái tóc đen ướt đẫm của nàng quyện vào cơ thể hắn.
Ngay sau đó, hắn giơ tay lên giữ lấy gáy nàng, kéo cả người nàng về phía mình, nuốt chửng tiếng hét của nàng, giọng cười khàn đặc và điên cuồng, dùng đầu ngón tay bao lấy đầu gối của nàng, kéo chúng ra xa nhau hết mức: “Không đủ, nàng biết không, tiểu nương nương… vĩnh viễn không đủ!”
Đôi mắt ẩm ướt của Minh Lan Nhược hơi hơi mở ra, run rẩy cuộn tròn ở dưới thân hắn, nhìn vầng trăng trên bầu trời lạnh lẽo.
Mọi tiếng rên rỉ, vui sướng, đau đớn đã bị cuốn đi theo sóng nước.
Nước và không khí ban đêm vừa lạnh, vừa nóng… mọi thứ thuộc về hắn rất nóng bỏng.
Cũng giống như kiếp trước, dòng máu nóng của hắn vẩy lên trên mặt nàng.
Nó như một thanh sắt nóng xuyên qua tâm hồn sâu thẳm và thể xác nàng trong kiếp này, điên cuồng nghiền nát mọi sự phản kháng ngoan cường của nàng, nghiền nát hết lần này đến lần khác sự mềm yếu của nàng, bỏ lại sau lưng những ràng buộc của kiếp trước và kiếp này.
“Haiz, thật sự là giày vò chết người ta rồi, gia đâu, vẫn chưa tìm thấy sao?” Tiểu Tề Tử mệt gần chết.
Đêm nay vừa phá thành ổn định cục diện vừa “thu hàng” cho gia, người của Minh phi nương nương lại trúng độc bị thương, khó khăn lắm mới xử lý xong.
Kết quả gia trúng độc, không biết đã cướp Minh phi nương nương đi đâu, không rõ tung tích.
“Chậc… Mạng của chúng ta sao lại khổ như vậy.” Tiểu Tề Tử xoa thái dương, bực bội đến độ muốn mắng người.
Đề Kỵ Hắc Y ngồi ở bên cạnh vội vàng có người đưa trà cho hắn ta: “Tề công công bình tĩnh chớ nóng nảy, tiểu nương nương là đại phu cao minh, tu vi của gia lợi hại như vậy, sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Đừng nhìn Tiểu Tề Tử tuổi tác không lớn, trông thì thanh tú nhưng địa vị ở Đông Xưởng và trong cung lại không hề thấp.
Người có thể lọt vào mắt Thiên Tuế Gia làm nghĩa tử tuy có mười mấy người nhưng người ở độ tuổi này lại chỉ có một mình hắn ta, ai coi thường hắn ta thì luôn phải chịu đau khổ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất