Minh Lan Nhược - FULL

Chưa bao giờ mà nàng ước mình là một thái giám như bây giờ!
Đột nhiên, hai người đã mất trí của Xích Huyết Quân tóm lấy Minh Lan Nhược.
Ngay sau đó…
Một tiếng “Phanh!” vang lên, hai người bị Thương Kiều phất tay áo thổi bay đi, đập vào một thân cây, rên rỉ thổ huyết, hôn mê bất tỉnh.
Hai vị cao thủ nhưng cũng không thể chịu nổi một chiêu của Thương Kiều.
Nhưng những chiêu thức hung hãn và độc đoán của hắn đã khiến Trần Ninh và những người khác đang chuẩn bị lao tới sợ hãi, làm họ do dự.
Minh Lan Nhược giật mình khi thấy hắn lại sắp ra tay: “Thương Kiều, đợi một chút, không được!”
Ra tay như vậy thì quá tàn nhẫn, họ là người của nàng mà. Chẳng qua chỉ bị trúng độc mà thôi!
Nghe thấy tiếng gọi của nàng, Thương Kiều thu tay lại, quay người rời đi.
Dưới ánh sáng từ những ngọn đuốc tối tăm như đang nhảy múa.
Thương Kiều đột nhiên nhìn nàng bằng một đôi mắt phượng lạnh lùng và sâu thẳm, đôi mắt hắn tựa như ngọn lửa kỳ lạ đột ngột nhô ra từ đáy biển lạnh lẽo, khóe mắt nhuốm màu đỏ tươi của dục vọng.
Lông mi đen nhánh của hắn hơi di chuyển, khóe môi tinh xảo đột nhiên nhếch lên, nở nụ cười thật dịu dàng đến quỷ dị: “Lan Nhược?”
Minh Lan Nhược nhìn mà sửng sốt, tim đập thình thịch: “Ngài không sao chứ?”
Sao mà hắn vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo cơ chứ?
Tuy rằng nàng vẫn luôn biết nam nhân này vô cùng xinh đẹp. Nhưng bây giờ hắn lại đang cố tình dụ dỗ, đẹp đến mức khiến người ta dựng tóc gáy.
Nàng núp ở lưng của Cảnh Minh, hơi sợ hãi nên không dám đi tới.
Nụ cười trên khuôn mặt tuấn mỹ của Thương Kiều càng dịu dàng hơn, hắn tiến lên một bước: “Đương nhiên là ổn rồi, sao vậy? Sao lại không tới đây?”
Nhưng Cảnh Minh lại lùi về phía sau một bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn, nhỏ giọng nói: “Thiên Tuế Gia, ngài đừng qua đây!”
Bản năng của một võ giả mách bảo nàng ấy rằng Thương Kiều có điều gì đó không ổn.
Không có lý do gì mà nàng ấy, Trần Ninh và những người khác ai cũng trúng chiêu mà Đốc chủ có tu vi cao hơn họ lại có thể bình yên vô sự.
Thương Kiều tất nhiên cũng nghe được, hắn đột nhiên nheo mắt lại, trong mắt phượng hiện lên một tia hắc ám như dã thú khát máu, hắn mỉm cười mà giơ tay lên…
“Cảnh Minh, đưa Nhược Nhược cho ta. Nếu không, ai ngăn cản ta thì người đó phải chết.”
Cảnh Minh sửng sốt: “…”
Khí chất bạo ngược áp đảo hoàn toàn của võ giả hàng đầu khiến nàng ấy nhăn mặt.
Minh Lan Nhược: “…”
Được rồi, đúng là đã bị trúng độc. Nhưng không biết vì sao lại không có biểu hiện giống những người khác.
Cảnh Minh nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Đốc chủ nhất định không ổn cho lắm, lát nữa nô tỳ sẽ ngăn ngài ấy lại, người mau chạy đi!”
Minh Lan Nhược thở dài, nhảy từ sau lưng nàng ấy xuống: “Đám người Trần Ninh giao cho ngươi, cả Vệ Dã nữa. Bảo người của Đông Xưởng mau lên núi cứu người. Ở đây ta có thuốc giữ mạng khi nguy cấp! Cần phải giữ được tính mạng của mọi người!”
Chỉ một mình Vệ Dã thì không ngăn cản được nhiều cao thủ đang mất trí của Xích Huyết Quân lâu như vậy được, rất có thể đã bị chính người của mình đánh cho trọng thương!
Nói xong, Minh Lan Nhược đặt một túi thuốc vào tay Cảnh Minh.
Cảnh Minh sửng sốt: “Đại tiểu thư, người định làm gì vậy!”
Minh Lan Nhược có chút bất đắc dĩ: “Không thì sao, ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản được Đốc chủ sao?”
Cảnh Minh nghẹn ngào: “Nhưng…”
“Hắn sẽ không thực sự làm tổn thương ta đâu, ta biết rõ điều đó.” Minh Lan Nhược vỗ nhẹ vào tay Cảnh Minh và nói một cách chắc chắn.
Nàng lại nhỏ giọng nói: “Nhớ kỹ, yêu cầu người của Đông Xưởng bịt miệng bịt mũi, nhất định không thể hít phải hạt phấn của những cây nấm độc đó!”
Nói xong nàng quay người đi về phía Thương Kiều.
Cảnh Minh muốn vươn tay ra nhưng đã quá muộn.
Thương Kiều kéo Minh Lan Nhược vào lòng, ôm lấy nàng rồi biến mất.
Cảnh Minh thấy vậy, nghiến răng nghiến lợi giậm chân: “Chết tiệt!”
Một ngày nào đó, nàng ấy nhất định sẽ luyện võ tới mức có thể đè bẹp được Thiên Tuế Gia!
Vừa định quay người lại, nàng ấy đột nhiên bị lôi vào một vòng tay rộng rãi, hơi thở hỗn loạn trầm thấp quen thuộc của nam nhân đó truyền vào tai nàng ấy: “Ha… ha…”
Ngay khi Thương Kiều rời đi, không còn sự đàn áp cấp bậc nào nữa, nam nhân này lại phát điên.
Trần Ninh là người gần nhất nàng ấy nhất, sau khi ôm được nàng ấy, hắn ta bắt đầu hành động như một con thú hoang đang ngậm thịt trong miệng vậy, hung ác đá văng những người đang cố gắng lao tới để chạm vào Cảnh Minh ra. Không cho phép người khác đụng vào “thịt” của mình.
Một nam nhân bị nấm độc điều khiển đầu óc chẳng khác gì dã thú cả. Hắn ta chỉ muốn chiếm mẫu thú làm của riêng, theo bản năng nguyên thủy nhất là muốn để lại thứ gì đó của mình ở trong cơ thể của đối phương.
Cảnh Minh cảm thấy mình bị ôm, cảm giác mềm mại mà lại trúc trắc khi Trần Ninh gặm cắn truyền đến từ cổ của nàng ấy, sự ẩm ướt và nhớp nháp khiến nàng ấy hít hà nhẹ một hơi.
Cảm giác như bị một con sói non vụng về gặm nhấm vậy.
Có cảm giác khô nóng kì lạ.
Nàng ấy nheo mắt lại, đột nhiên hạ thấp thân mình xuống và ném mạnh Trần Ninh qua vai, khiến Trần Ninh bay ra xa.
Cảnh Minh kiễng chân chạy thẳng về hướng người ở Đông Xưởng, hét lên:
“Đề kỵ Hắc Y, che miệng mũi, cẩn thận trúng độc!”
Trần Ninh gập người giữa không trung, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ hoang mang dữ tợn, sau đó hắn ta ngẩng đầu lại cùng với những người khác lao về phía nàng ấy.
Từ xa, Tiểu Tề Tử cầm đuốc nhìn thấy Cảnh Minh đang hét lên và lao tới. Biết rõ đã có điều gì đó không ổn nên vội vàng bảo Đề kỵ Hắc Y xé vạt áo để bịt nửa khuôn mặt lại.
Cảnh Minh cầm đao chạy tới trước mặt hắn ta, hơi chật vật mà thở dốc, nói ngắn gọn:
“Người của chúng ta đã bị trúng độc của nấm thôi tình, quần áo và tóc đã dính đầy hạt phấn của nấm độc. Một khi những hạt phấn này theo gió bay vào miệng mũi thì sẽ khiến người ta sẽ bị trúng độc! Và có một số người của chúng ta bị thương nặng đang ở trên núi. Tiểu Tề Tử hỗ trợ cứu người đi!”
Tiểu Tề Tử giật mình, vội vàng ra lệnh: “Quân chia làm ba đội, một đội sẽ bắt những người bị trúng độc. Cố gắng đừng làm họ bị thương. Cởi ngoại y và ngoại khố của họ rồi trói vào gốc cây!”
“Một đội lên núi tìm kiếm người bị thương, cẩn thận kẻo trúng độc!”
“Đội cuối cùng, đi lấy nước cùng ta, hạt phấn của nấm độc phải được rửa sạch thì mới có thể đưa người xuống núi chữa trị, tránh gây họa cho người khác!”
Cảnh Minh nhìn Tiểu Tề Tử bình tĩnh đưa ra quyết định, âm thầm gật đầu…

Ads
';
Advertisement