Ông ấy học võ từ lâu để rèn luyện sức khỏe và có thêm năng lượng đọc sách.
Khi rơi vào tay bọn cướp này, các thị vệ và tử sĩ bên cạnh ông ấy ai cũng giỏi võ hơn ông ấy nhiều, thay vì chống cự một cách vô ích.
Ông ấy chọn cách ẩn mình để tìm cơ hội sau này.
Là một quan văn, phải biết nhìn thời thế, kiên nhẫn chờ thời cơ, nếu không có khả năng này, làm sao ông ấy có thể bảo vệ chu toàn cho nữ nhi của mình, người mang dòng máu Tiêu gia dưới thời Minh Đế, một kẻ luôn tin vào việc “nhổ cỏ phải nhổ tận gốc” chứ?
“Hahaha, ngươi thật biết nhẫn nhịn, ai cũng nghĩ rằng một văn nhân như ngươi vẫn luôn khí phách đòi chết… Là do ta tự cho mình là thông minh, cuối cùng lại bị đánh bại trong tay bởi một con cáo già xảo quyệt như Minh đại nhân.”
Cố Bích Quân cười tự giễu.
Minh Nguyên Lãng thản nhiên nói: “Nữ nhi ta còn trẻ, hài tử của nó cũng chỉ mới vài tuổi, làm sao ta có thể bỏ rơi nữ nhi mình để đi tìm thê tử chứ? Còn về cái gọi là khí tiết văn nhân, khi cần thiết dùng đến để ngụy trang ra vẻ, thứ đó cũng có chút tác dụng đấy.”
Cố Bích Quân nhìn ông ấy, nheo mắt lại: “Thì ra đây mới là Minh Đại học sĩ thật sự, đúng là thế gian và Hoàng đế đã đánh giá thấp ngươi rồi, nữ nhi ngươi quả thật rất giống ngươi.”
Một Minh Nguyên Lãng thâm trầm như vậy thực sự rất quyến rũ.
Nàng ta đặt tay lên vết đao trên người, mồ hôi mỏng phủ lên khuôn mặt kiều diễm, cười quyến rũ.
“Nhưng cũng không sao, Minh Nguyên Lãng à, đây là lần đầu tiên vật của ngươi đâm vào cơ thể ta, vừa cứng vừa sắc, khiến ta cũng rất vui đó. Lần sau, ngươi có thể dùng thứ khác của ngươi đâm vào, để ta sinh cho ngươi một nữ nhi giống ngươi, được không?”
Minh Nguyên Lãng thản nhiên lấy một cái khăn lụa gần đó lau sạch máu trên tay mình, không chút biểu cảm: “Ngươi cũng xứng sao?”
“Người đâu!” Cố Bích Quân thẹn quá hóa giận, đột nhiên lùi về phía cửa, hét lớn.
Ngay chốc lát, một đội thị vệ võ trang đầy đủ xuất hiện, dẫn đầu chính là Vệ Dã.
Vệ Dã nhìn thấy vết thương trên hông Cố Bích Quân, nhíu mày: “Cố Đại tiểu thư, vết thương của người…”
“Đừng lo cho vết thương của ta, không chết được đâu! Hắn chẳng qua là một văn nhân, không ra tay nặng được. Vệ Dã, ta ra lệnh cho ngươi bắt giữ Minh Nguyên Lãng ngay!” Cố Bích Quân lạnh lùng ra lệnh.
“Chỉ cần bắt được hắn, ta có thể uy hiếp Minh Lan Nhược và Tần Vương, chúng ta sẽ có thể trả thù cho phụ thân và đệ đệ ta!”
Vệ Dã nhướng mày, nhìn về phía Minh Nguyên Lãng: “Tiểu Kiều nói rằng đại nhân không quen tay, bảo ta để ý một chút, xem ra ngài thật sự không quen tay, một đao như vậy mà nàng ta vẫn còn sức nói nhiều lời thừa thãi như thế.”
Minh Nguyên Lãng nghiêm túc khẽ ho một tiếng, dường như có chút ngại ngùng: “Những năm qua ta rất ít giết người, nên có chút lúng túng.”
Cố Bích Quân: “…”
Bên kia, Trần Ninh ôm Minh Lan Nhược vượt nóc băng tường chạy đến địa lao.
“Đại tiểu thư yên tâm, Vệ Dã ở bên kia trông chừng Quốc Công Gia, người cũng đã để lại cho hắn vũ khí phòng thân, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Phụ thân vẫn biết một chút thuật phòng thân, tuy không tinh thông, không bằng Cố Bích Quân. Nhưng nếu có thể bất ngờ đánh úp thì Cố Bích Quân không phải là đối thủ của phụ thân!”
Nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía xa, Trần Ninh chọn nóc nhà cao bay nhanh, nàng có thể thấy nhiều nơi có côn trùng bay và làn sương đen xoáy quanh.
Vừa nhìn là biết nơi đó nhất định có người trúng cỗ dẫn Cổ Điệp, bị vạn trùng cắn nuốt.
Chỉ là…
“Tại sao Cố Đại và Cố Bích Quân không bị vạn trùng cắn nuốt?” Minh Lan Nhược nhíu mày.
Để phòng ngừa vạn nhất, nàng đã hạ cổ dẫn lên người bọn họ!
Trần Ninh vừa ôm Minh Lan Nhược nhún nhảy bay vọt vừa hỏi: “Có phải những người phụ trách đưa cổ dẫn đã không hạ cổ dẫn thành công lên người bọn họ không?”
Minh Lan Nhược trầm ngâm nói: “Bắt Cố Bích Quân hoặc Cố Đại lại, phải thẩm vấn kỹ trước khi giết chết bọn họ!”
Nàng sử dụng tân dịch của Đại Hoàng để đào tạo Cổ Điệp, có hiệu quả rất tốt, không có phản phệ lớn với cổ sư nhưng vẫn cần kiểm tra xem có bỏ sót chỗ nào không.
Minh Lan Nhược nhìn thoáng qua cảnh hỗn loạn trong Cố Gia Trại, khoé môi lạnh lùng mà cong lên: “Chuẩn bị một chút, có thể phát ra tín hiệu tấn công toàn thành!”
Lúc này Cố Gia Trại như rắn mất đầu, đúng là thời cơ tốt nhất để càn quét toàn bộ.
“Vâng!” Trần Ninh gật đầu, hắn ta vừa ôm Minh Lan Nhược lao nhanh, trong miệng cũng phát ra một âm thanh chói tai quỷ dị.
Sau đó không biết nơi nào đột nhiên “Phanh!” một tiếng, một quả pháo sáng từ trong thành xông thẳng lên chân trời, tức thì nổ tung rực rỡ, chiếu sáng cả một vùng không trung.
Minh Lan Nhược bị ánh sáng từ lửa khói chiếu sáng đến, đôi mắt đẹp của nàng trở nên sáng ngời, nàng đột nhiên nói: “Còn nhớ rõ kế hoạch trước đây không, người của chúng ta phụ trách rửa sạch cá lọt lưới của Cố Gia Trại cao tầng, sau đó lấy đi thứ chúng ta cần.”
Trần Ninh đáp lời: “Mau chóng rời khỏi Cố Gia Trại, phần còn lại sẽ giao cho người Đông Xưởng, người của chúng ta cố gắng không cần xung đột trực diện với người của Đông Xưởng và Tần Vương!”
“Người yên tâm, đã sắp xếp thỏa đáng!” Nói xong, Trần Ninh dẫn Minh Lan Nhược tiếp tục chạy như bay đến địa lao, không bao lâu sau, bọn họ đã tiến vào địa lao.
Thủ vệ địa lao đã bị Vệ Dã và người của Vệ Dã bắt lấy, họ gần như không gặp trở ngại gì khi tiến vào động đá nơi giam giữ Minh Nguyên Lãng.
“Phụ thân!” Trần Ninh vừa đặt nàng xuống, nàng kêu to rồi vội vàng bước vào trong.
Thấy Vệ Dã cũng ở chỗ này, nàng liếc nhìn đánh giá phụ thân nhà mình từ trên xuống dưới, ngoài những vết thương cũ do bị tra tấn thì không còn vết thương nào nguy hiểm.
Nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Cũng may là không sao.”
Minh Nguyên Lãng yêu thương xoa đầu trưởng nữ của mình: “Vi phụ đã ăn thuốc viên con đưa, vết thương cũng đã khá hơn nhiều, thể lực cũng khôi phục không ít, ta không sao, đừng lo lắng.”
Cho nên hôm nay mới có thể thuận lợi đối phó với Cố Bích Quân.
Minh Lan Nhược không kìm được ôm chặt phụ thân của mình, mắt đỏ hoe: “Nữ nhi đã tới chậm.”
Biết rõ phụ thân ở chỗ này chịu khổ nhưng nàng lại không thể cứu phụ thân ra trước, sao trong lòng có thể không dày vò cho được.
Minh Nguyên Lãng dịu dàng vỗ lưng nàng: “Không tới muộn, vi phụ rất vui, Nhược Nhược đã trưởng thành.”
Nàng đã dùng kế nên mấy ngày nay Cố Bích Quân không thể tới tra tấn làm nhục ông ấy, cũng cho ông ấy cơ hội được dưỡng thương và nghỉ ngơi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất