Nữ nhi trưởng thành nhanh như vậy thì sao ông ấy không vui mừng cho được, có thể tồn tại nhìn thấy nữ nhi đã là vong thê phù hộ.
Cố Bích Quân đột nhiên suy yếu cười lạnh: “Ôi, thật đúng là cảnh tượng phụ nhi đoàn tụ làm người cảm động!”
Thì ra người nam nhân này cũng có thể thể lộ ra biểu cảm dịu dàng yêu thương như vậy. Thật khiến người ghen tị đến mức muốn giết chết ả nữ nhi đáng ghét kia, khiến ông ấy phải đau đớn đến chết!
Minh Lan Nhược ngẩng đầu rời khỏi lòng ngực phụ thân, lạnh lùng liếc nhìn Cố Bích Quân.
Nữ nhân kia ôm lấy phần eo đang đổ máu, co rúm ở trong góc động, dùng gương mặt oán độc ghen ghét nhìn chằm chằm hai người họ.
Minh Lan Nhược đột nhiên lên tiếng: “Cố Bích Quân, trên người ngươi và Cố Đại có thứ gì, tại sao lại không bị vạn trùng cắn nuốt?”
Cố Bích Quân nhìn nàng, nở nụ cười: “Sao nào, ngươi muốn biết? Vậy lại đây, ta sẽ nói cho ngươi vì sao! Chỉ có một mình ngươi lại đây thì ta mới nói cho ngươi!”
Minh Nguyên Lãng ngăn ở trước mặt Minh Lan Nhược, lạnh nhạt nhìn nàng ta: “Cố Bích Quân, ngươi đã là một con thú bị vây hãm, muốn chết một cách thống khoái thì đừng dùng loại thủ đoạn này, nói thật đi, đừng có âm mưu quỷ kế.”
Muốn nhân cơ hội bắt cóc hoặc đồng quy vu tận cùng Nhược Nhược, nữ nhân Cố Bích Quân dám nghĩ đến loại chủ ý này trước mặt ông ấy sao?
Minh Lan Nhược nhìn bóng dáng gầy gò của phụ thân che chắn ở trước mặt mình, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Thật ra nàng cũng có thể suy đoán được Cố Bích Quân đưa ra loại yêu cầu muốn nói chuyện riêng nhất định không có ý tốt.
Chẳng qua cảm giác được phụ thân che chở, yêu thương vẫn khiến nàng cảm thấy ấm lòng, giống như nàng vẫn còn là thiếu nữ tùy hứng.
Nàng đứng ở phía sau Minh Nguyên Lãng, nở một nụ cười có chút ác liệt về phía Cố Bích Quân: “Nếu có thể biết được bí mật ngươi và Cố Đại không bị trùng cắn chết thì tốt, không thì cũng không sao.”
“Dù sao sau khi ngươi và Cố Đại chết đi, ta cũng sẽ từ từ kiểm tra thi thể các ngươi, dù sao ta sẽ nghe lời phụ thân chứ.”
Mặt mày Cố Bích Quân khó coi vô cùng, sự kiêu ngạo và tự mãn của Minh Lan Nhược khiến nàng ta căm phẫn đến mức muốn lột da đối phương!
Đã sinh Du sao còn sinh Lượng!
Vì sao mà con tiện nhân kia giết gần hết người thân của nàng ta, được loại nam nhân như Minh Nguyên Lãng yêu thương, bên ngoài còn có Thượng Quan Hoành Nghiệp liều mạng tấn công thành vì nàng.
Nàng ta đột nhiên nghiến răng nghiến lợi cười nhạo: “Minh Lan Nhược, muốn thi thể của ta ư? Ngươi nằm mơ! Thật sự cho rằng ngươi tính toán không bỏ sót sao, ở đây chính là địa bàn của ta!”
Nói xong, nàng ta đột nhiên đập mạnh vào vách tường phía sau.
Vách tường tức thì xuất hiện một cái lỗ lớn, trực tiếp nuốt Cố Bích Quân đi vào!
Thấy thế, Vệ Dã tái mét mặt mày: “Không tốt! Nàng ta lại muốn chạy!”
Nhưng đã quá muộn, vách tường mau chóng khép lại, ngăn không cho Vệ Dã tiếp cận!
Vệ Dã trông rất khó coi, vội vàng sờ soạng vách tường, cố gắng tìm ra cơ quan để mở lại lối vào.
Chẳng trách Cố Bích Quân sau khi bị thương vẫn luôn cuộn tròn ở góc này, thì ra nơi này có mật đạo!
Minh Nguyên Lãng cau mày: “Mật đạo thông suốt bốn phương nhưng phần lớn là dẫn ra sau núi. Cố Bích Quân âm hiểm ác độc và có thủ đoạn tinh vi. Nếu không tiêu diệt thì sẽ gây ra hậu họa khó lường!”
Minh Lan Nhược gật đầu: “Nơi này đã bị người Cố Gia Trại đào rỗng, họ dùng mật đạo để vận chuyển vật tư. Cố Bích Quân bị thương nặng, không thể trốn xa, phụ thân yên tâm, con có cách tìm được nàng ta.”
Nàng không hề kinh ngạc hay lo lắng, bởi vì đây vốn là địa bàn của Cố Bích Quân, nữ nhân kia luôn có dã tâm bừng bừng, tất nhiên sẽ có kế hoạch dự phòng.
Minh Lan Nhược thả con Cổ Điệp vừa rồi ra, nhìn về phía Vệ Dã và Trần Ninh: “Đi theo Cổ Điệp, nó sẽ dẫn chúng ta tìm được Cố Bích Quân, nàng ta chạy đến chân trời góc biển cũng không thoát được.”
Dù không biết vì lý do gì mà Cố Bích Quân và Cố Đại lại không bị vạn trùng cắn nuốt. Nhưng cổ dẫn Cổ Điệp đã hạ lên người bọn họ, bọn họ không trốn thoát được.
Trần Ninh và Vệ Dã lập tức ôm quyền đồng ý, tổ chức người của mình dẫn Minh Lan Nhược đuổi theo Cố Bích Quân.
Cùng lúc đó, ngoài thành, một chùm pháo hoa màu vàng đột nhiên nổ tung trên bầu trời, thu hút ánh mắt mọi người.
Ngay cả các binh lính triều đình, tập kích quấy rối bao vây cũng dừng động tác lại.
Thượng Quan Hoành Nghiệp đang tựa vào bên ngựa, lười biếng lau chùi ngân thương trong tay, ngẩng đầu lên.
Hắn ta nhìn pháo hoa kia, khuôn mặt tuấn khốc gợi lên nụ cười khí phách, kéo cương ngựa, xoay người lưu loát lên ngựa.
Đại tướng quân trẻ tuổi với bạch mã ngân thương, hồng anh trường thương trong tay hắn ta đằng đằng sát khí vung lên, nhắm thẳng tường thành: “Đao ở tay, theo ta đi, giết địch, phá thành!”
Tiếng kèn tấn công toàn diện vang lên!
Vô số binh sĩ rút vũ khí ra chờ sẵn, bộc phát ra tiếng rít gào: “Giết địch! Phá thành!”
Giống như thủy triều sôi trào toàn diện xông về phía pháo đài nguy nga!
Trên đầu thành, Cố Đại không có kinh nghiệm tác chiến, ban đêm đối mặt với những tập kích quấy rối của quân đội triều đình thì giật gấu vá vai.
Lúc này, hắn ta đột nhiên nhìn thấy đại quân triều đình bỗng nhiên không còn quấy rối công thành nữa, mà là vạn quân tề phát, đột nhiên lấy thế sấm vang chớp giật vọt tới.
Cả người hắn ta cứng đờ, cho đến khi binh lính bên cạnh bị tên bắn xuyên, kêu thảm thiết ngã xuống thành lâu, hắn ta mới giật mình phản ứng lại.
Cố Đại lập tức nhìn về phía cận vệ Trường Niên bên cạnh hô to: “Trường Niên, mau, mau gọi Lục thúc phụ lên hỗ trợ chỉ huy nghênh chiến!”
Trường Niên quay đầu đi xuống, chỉ chốc lát vẻ mặt trắng bệch kích động vọt trở lại: “Lục… Lục đương gia… Chết rồi! Ngài ấy đột nhiên bị côn trùng cắn chết rồi”
Sắc mặt Cố Đại nhất thời cũng trắng bệch theo: “Cái gì!”
Sao lại đột nhiên xảy ra chuyện kinh khủng quỷ dị như vậy!
Cùng lúc đó, lại có người đến báo: “Không hay rồi, đại thiếu gia, đại quân triều đình phía sau núi cũng bắt đầu công thành!”
Cố Đại lảo đảo một bước, đại quân triều đình đang mở cuộc tiến công toàn diện!
Hắn ta đổ đầy mồ hôi nhìn một đám binh lính triều đình đông nghịt đang điên cuồng leo lên tường thành và giơ gỗ công thành đụng cửa.
Cố Đại quay đầu cắn răng một cái: “Lập tức đi thông báo cho đương gia khác! Ta gắng gượng trước!
Nói xong, hắn ta lắp tên bắn điên cuồng về hướng đại quân triều đình!
Hắn ta lớn tiếng hét: “Dầu hỏa, lôi mộc chặn lại, không thể để đám tay sai triều đình tấn công!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất