Minh Lan Nhược - FULL

Thế nhưng hai tên hộ vệ bên người của nữ nhân kia đều là tuyệt đỉnh cao thủ, lại thêm Minh Lan Nhược có thủ đoạn tàn nhẫn quỷ dị thủ vệ của mình đã bị bọn họ giết hết chỉ còn lại bốn người!
Nếu không giết được Minh Lan Nhược, vậy thì bắt lấy nhược điểm của nữ nhân kia.
Trong nháy mắt Cố Bích Quân đã đưa ra quyết định, nàng ta nhanh chóng hạ lệnh: “Cản bọn họ lại!”
Sau đó, nàng ta quay người bay ra phía sau Nghị sự đường!
Cảnh Minh ngơ ngác: “Vết thương của Cố Bích Quân đã lành rồi sao?”
Chỉ trong chốc lát đó, bức tường của Nghị sự đường đột nhiên nứt ra một khe hở, Cố Bích Quân nhanh chóng lao vào trong, cơ quan lại một lần nữa đóng lại!
Bốn thị vệ cao lớn mạnh mẽ bên cạnh nàng ta thực chất là các tử sĩ, không sợ chết, cầm đao trong tay xông thẳng về phía bọn họ, giao đấu kịch liệt với Cảnh Minh!
Minh Lan Nhược nheo mắt lại nhưng thay vì tìm lối vào cơ quan bí mật, nàng quay người chạy ra khỏi phòng và ra lệnh: “Trần Ninh, mau dẫn ta đến địa lao ngay!”
Nàng nhận ra rằng Cố Bích Quân, nữ nhân điên rồ này đã hồi phục gần như hoàn toàn vết thương nhưng lại vẫn ngồi trên xe lăn, rõ ràng là có kế hoạch khác nhưng đã bị nàng phá hỏng!
Không chỉ lừa được kẻ thù, mà ngay cả Nguyệt phu nhân, Cố Đại Đương Gia và những người khác cũng không biết rằng nàng ta đã bình phục. Điều đó cho thấy nàng ta rất thâm sâu!
Nếu nàng là Cố Bích Quân, nhất định sẽ phá hủy lối vào cơ quan sau khi đã vào trong!
Trong tình hình hỗn loạn hiện tại, khi không thể tiêu diệt kẻ thù theo kế hoạch ban đầu, nếu là nàng, nàng chắc chắn sẽ bắt điểm yếu chí mạng của kẻ thù!
Mà điểm yếu lớn nhất của Minh Lan Nhược chính là phụ thân của nàng, Minh Nguyên Lãng!
Trần Ninh nhận lệnh, chốc lát cúi người xuống ôm chặt lấy Minh Lan Nhược rồi chạy nhanh về phía địa lao!

Trong địa lao
Bát Đương Gia, người trông coi vật tư và địa lao, đột nhiên bị vô số côn trùng nườm nượp bay tới cắn xé và chết thảm tại chỗ.
Cảnh tượng đó kinh khủng đến mức mọi người trong địa lao ai cũng sợ hãi.
Trong chốc lát, không khí trong địa lao trở nên hoảng loạn, ai nấy cũng lo lắng cho mạng sống của chính mình!
Cố Bích Quân không quan tâm đến sự hỗn loạn bên trong hay những người đang cúi đầu hành lễ với nàng ta!
Nàng ta mang kiếm vội vã chạy đến hang đá nơi giam giữ Minh Nguyên Lãng.
Quả nhiên, bóng dáng gầy gò nhưng đầy khí phách của ông ấy vẫn đang dựa vào trên vách, sống lưng thẳng tắp ngồi ở đó.
Cố Bích Quân mở cửa hang đá, bước vào và nâng cằm của Minh Nguyên Lãng lên.
Đôi mày ông ấy có vẻ mệt nhoài nhưng thanh lãnh, vẫn giữ được vẻ thanh phong tễ nguyệt như cũ, khuôn mặt anh tuấn thuần thục mà sạch sẽ, da dẻ tái nhợt.
Mỗi ngày có người đến làm sạch mặt mũi và cơ thể cho “tàng phẩm” của Cố Bích Quân, ai ai cũng biết rằng Đại tiểu thư giam giữ một vật bản thân độc chiếm ở đây.
Dù toàn thân ông ấy đầy thương tích nhưng khuôn mặt vẫn phải giữ nguyên vẻ “đẹp đẽ”.
Đôi mắt của Minh Nguyên Lãng lạnh lùng như một hồ nước băng giá, chỉ liếc nhìn Cố Bích Quân một cách lạnh nhạt rồi lại nhìn sang chỗ khác, hoàn toàn không để nàng ta vào mắt.
Nhìn thấy thái độ này của ông ấy, Cố Bích Quân tức giận vô cùng, nàng ta giơ tay tát mạnh vào mặt ông ấy.
Sau đó, nàng ta thô bạo túm lấy tóc ông ấy, cúi đầu gần sát mặt ông ấy, khuôn mặt xinh đẹp méo mó gằn giọng nói:
“Minh Nguyên Lãng, nữ nhi ngươi đã xâm nhập vào thành từ lâu rồi, xem ra ngươi sớm đã biết rồi phải không, có phải là ngươi đang cảm thấy rất đắc ý không?”
Hôm đó, khi Minh Lan Nhược giả dạng thành vệ sĩ và xuất hiện ở đây, chắc chắn là để điều tra tung tích của Minh Nguyên Lãng.
“Minh phi nương nương đúng là thật lợi hại! Nàng ta đã hạ mình để tự lẻn vào cái ổ nhỏ bé này của Cố gia ta!” Cố Bích Quân đầy căm hận.
Bây giờ nghĩ lại, từ việc mãnh thú thoát khỏi cổng, Cố Nhị và nàng ta bị thương, cho đến cái chết của thiên sư… tất cả không phải là ngẫu nhiên mà là một âm mưu do trong ứng ngoại hợp tạo nên!
Khuôn mặt Minh Nguyên Lãng sưng đỏ, dường như không cảm thấy đau, chỉ lạnh lùng nói: “Cố gia trại không chống đỡ nổi nữa phải không? Ngươi định giết ta hay bắt ta làm con tin?”
Minh Nguyên Lãng nói thẳng ra ý đồ của Cố Bích Quân, khiến nàng ta cảm thấy bị lộ bài, lại một lần nữa tức giận.
“Ngươi và nữ nhi của ngươi thật đáng ghét như nhau, luôn tự cho mình là thông minh!”
Nàng ta dùng năm ngón tay nắm chặt cổ họng của Minh Nguyên Lãng, nhìn thấy khuôn mặt thư sinh của ông ấy cuối cùng cũng lộ ra một chút đau đớn vì ngạt thở.
Nàng ta vui vẻ nói: “Sao ta nỡ giết ngươi? Ta đã phải vất vả lắm mới có được ngươi, Minh Hàn Lâm, Minh Đại học sĩ trong tay!”
Cố Bích Quân bỗng ngồi xuống, tựa vào lồng ngực đầy thương tích của ông ấy, ôm chặt eo ông ấy, như một tình nhân dịu dàng, ghé sát môi vào tai ông ấy thì thầm:
“Minh Nguyên Lãng à, ta sẽ từ từ lột da nữ nhi ngươi trước mặt ngươi, không, ta sẽ để nhiều nam nhân thay phiên nhau hành hạ nàng ta đến chết trước mặt ngươi, để nàng ta phải trả giá cho những gì đã làm hôm nay.”
“Xẹt!” Bỗng nhiên nàng ta cảm nhận được có gì đó không đúng.
Nhưng khi nàng ta kịp nhận ra, đã thấy một con đao sắc nhọn đâm sâu vào hông mình, và con đao đó nằm trong tay của Minh Nguyên Lãng.
“Ngươi…” Môi đỏ của nàng ta run rẩy, nắm chặt áo của ông ấy.
Làm sao ông ấy có được con đao này!
Với khuôn mặt vô cảm, ông ấy tiếp tục đẩy con đao sâu hơn vào người nàng ta: “Ta ghét nhất là ai đó dùng Nhược Nhược để uy hiếp ta!”
Minh châu quý trên tay ông ấy, làm sao có thể để kẻ khác làm nhục!
“Minh Nguyên Lãng… ngươi dám… giết ta?” Cố Bích Quân phẫn nộ, đánh mạnh vào ngực Minh Nguyên Lãng.
Nhưng Minh Nguyên Lãng nghiêng người tránh được một chưởng của nàng, còn ra tay đánh một chưởng, đẩy ngược nàng ta lại phía sau!
Mặc dù chưởng phong không đủ sắc bén, nhưng Cố Bích Quân do bất ngờ nên không kịp đề phòng, cuối cùng vẫn bị một chưởng của ông ấy đánh cho lảo đảo lùi lại mấy bước, mới tựa ở trên vách tường.
Cố Bích Quân mở to mắt, không thể tin được nhìn ông ấy: “Ngươi… ngươi biết võ sao?”
Minh Nguyên Lãng đứng dậy, thản nhiên nói: “Ừ nhưng không giỏi lắm.”
“Nhưng ngươi chưa bao giờ thể hiện điều đó!” Cố Bích Quân cảm thấy mình bị lừa, tức giận nhìn ông ấy.
Không ai biết rằng một vị quan văn, một người thanh nhã ôn hòa như Minh Quốc Công, Minh Đại học sĩ lại biết võ!
Minh Nguyên Lãng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng ta: “Nếu ta thể hiện ra, làm sao có thể giết ngươi như bây giờ được?”

Ads
';
Advertisement