Minh Lan Nhược - FULL

Đối với bên ngoài, sau khi phụ hoàng kế vị đã răn dạy Tiêu Soái cùng với tướng lĩnh Tiêu gia tham công liều lĩnh dẫn tới binh bại bỏ mình.
Nhưng dù sao Tiêu gia cũng là người đã đánh bại người Bắc Mông và người Kim, bảo vệ Bắc Cảnh!
Phụ hoàng vì để che lấp miệng đời nên không hề tước bỏ công huân của Tiêu gia cũng là vì phòng cho sau này có người đứng lên dùng danh nghĩ vì tẩy oan cho Tiêu gia mà tạo phản.
Mặc dù hắn ta thất vọng với phụ hoàng về việc hủy hoại trụ cột quốc gia nhưng việc đã đến nước này rồi, hắn ta cũng không thể để cho đám dư nghiệt bất chính của Xích Huyết Quân này công kích triều đình và phụ hoàng được!
Cầm thú đánh mất nhân tính cũng dám giả mạo danh nghĩa Xích Huyết Quân của Tiêu Soái xuất chiến? Không biết xấu hổ! Hắn ta giơ trường thương chỉ vào đầu tường lạnh giọng quát lớn.
Xuất quân cần phải có lý do chính đáng!
Binh lính cũng được, chủ tướng cũng thế, chính là so sánh tín niệm và sĩ khí trong lòng!
Chỉ khi tin tưởng vào tín niệm của mình thì mới có thể không sợ chết dũng mãnh giết địch đánh trận!
Đằng sau, những binh lính ở hai châu nhớ tới khi rơi vào trận pháp nhìn thấy xương trắng chồng chất trong sơn cốc, trong đó có không ít là hài cốt của trẻ con thì dâng lên cảm xúc phẫn nộ: “Giết giặc! Giết giặc!”
Áo giáp của Thượng Quan Hoàng Nghiệp ánh lên sắc lạnh, roi dài trong tay quất lên đánh bay mấy mũi tên, sau đó hắn ta nhảy lên giương cung cài tên nhắm ngay về phía cung thủ trên tường thành, lớn tiếng quát.
“Máy bắn đá, nỏ hạng nặng chuẩn bị, cung thủ chuẩn bị, thuẫn thủ chuẩn bị, công thành! Giết giặc tế trời!”
Mệnh lệnh hạ xuống, trống kèn đánh trận vang lên ù ù không thôi: “U u u u!”
“Giết…!”
Vô số binh lính giơ đao kiếm trong tay lên, thuẫn thủ đằng trước dùng thang công thành, cung thủ ở sau cơ linh yểm hộ, đằng đằng sát khí giống như nước lũ liều chết xung phong đánh tới dưới thành!
Trong không khí bắt đầu tràn ngập mùi máu tươi tanh tưởi và khói thuốc súng…
Đất trời cùng chấn động.

Nhật thăng nguyệt lạc, mấy ngày nay chiến sự huyết tinh căng thẳng nên trong thành ầm ĩ không thôi, nào đưa vũ khí, nào băng bó người bệnh, vận chuyển lương thực, tuần tra gian tế…tới lui trong bầu không khí khẩn trương.
Minh Lan Nhược yên tĩnh ở trong phòng nhìn con bướm trong hộp sứ.
Đôi cánh hoa lệ của nó đã khô ráo không hề ướt như trước nữa nhưng vẫn không mở ra, chỉ an tĩnh ngủ đông rũ ở sau mình.
Không ăn, không uống.
Cảnh Cinh nhìn vậy thì có hơi lo lắng cho vật nhỏ vừa hoa lệ vừa âm trầm này: “Nó sẽ không chết chứ.”
“Sẽ.” Minh Lan Nhược nói: “Nhưng không phải hiện tại.”
Còn một, hai ngày nữa.
Nàng đặt hộp sứ ở bên cạnh.
Kiều Viêm bê một mâm đựng trái cây tiến vào, sau lưng còn có Đường Tri phủ béo phì đi theo, trong tay lão ta còn cầm cái rổ gì đó.
Đường Tri phủ cười tủm tỉm nói: “Thuộc hạ mới có một ít quả ngon cố ý mang tới cho quý nhân nếm thử.”
Minh Lan Nhược nhìn một rổ đào mật óng ánh nước được rửa sạch sẽ.
Nàng chống cằm cười khẽ: “Tri phủ đại nhân thật đúng là có tâm, thời điểm chiến hỏa bay tán loạn như này vẫn còn nhớ thương chúng ta mà đưa thứ tốt tới.”
Đường Tri phủ tươi cười thân thiết: “Nên làm.”
Nói rồi lão ta đi tới ngồi bên cạnh bàn, thở dài: “Hiện tại chiến sự thảm thiết, đại khái là Cố Đại đương gia không nghĩ tới Tần Vương lại khó giải quyết như thế nên hai ngày nay Cố Gia Trại tử thương không ít người.”
Minh Lan Nhược hơi nhướng mày: “Cố Gia Trại xây công sự cao như thế, tích lương thực, hơn nữa tường thành dễ thủ khó công, tại sao lại như vậy?”
Lại nói dù sao thì đại bộ phận ở nơi này cũng là cô nhi Xích Huyết, có không ít người còn là lão binh Xích Huyết năm đó, vậy mà hai ngày nay lại tử thương không ít?
Đường Tri phủ nhíu đôi mắt lại tựa như đang trào phúng Minh Lan Nhược chẳng biết gì:
“Muốn đánh giặc cần phải thường xuyên luyện binh, Cố Đại đương gia ở nơi này chiếm núi xưng vương hơn hai mươi năm nay, ngoại trừ mấy năm đầu từng thu phục mấy nhóm thổ phỉ khác ra thì mười mấy năm sau chẳng qua cũng là một tên sơn bá vương mà thôi.”
Lão ta hơi dừng lại rồi cười nhạo: “Cho dù vẫn còn dùng phương pháp luyện binh của Tiêu Soái đi nữa thì cùng lắm cũng chỉ đánh nhỏ với đám sơn phỉ thôi, nào còn thấy nhuệ khí năm đó nữa.”
Minh Lan Nhược không để ý lão ta trào phúng mà chỉ như đang nghĩ gì đó:
“Mặc dù binh lính ở U Châu, Vân Châu, Túc Châu không phải là biên giới tuyến đầu nhưng cũng thuộc các chốt kiểm soát tuyến hai, thường xảy ra những cuộc chiến quy mô nhỏ.”
Nàng hơi mỉm cười: “Binh lính thao luyện đã lâu, hơn nữa Tần Vương điện hạ đúng thật cũng đã từng dẫn binh chinh chiến nhiều năm, không giống như Cố Gia Trại chỉ biết lý luận suông.”
Minh Lan Nhược có thể nhạy bén như vậy khiến Đường Tri phủ xem trọng liếc mắt một cái.
Lão ta cười nói: “Minh phi nương nương nói đúng, mà đây cũng là chuyện tốt chứng minh Tần Vương sẽ nhanh chóng tiêu diệt được Cố Gia Trại và Cố Gia Quân.”
Nàng thấy dù sao Đường Tri phủ cũng từng là tham tướng cũ của Xích Huyết nhưng lại không hề tỏ ra chút tiếc hận hay khổ sở vào cho người công sự đã làm việc cùng lão ta suốt hai mươi năm, lạnh lùng và tàn nhẫn đến mức thản nhiên như thế.
Ánh mắt Minh Lan Nhược vừa lạnh băng vừa phức tạp, hóa ra lòng người một khi đã thay đổi thì sẽ không thể nào quay về được nữa, từ trên xuống dưới phản quân Xích Huyết ở Đông Bắc Cương thật là thối nát.
Đường Tri phủ lại lấy lòng nói: “Không biết chư vị tính thế nào? Khi nào an bài nhân thủ mở cửa thành cho Tần Vương điện hạ tiến vào?”
Kiều Viêm cầm một quả đào lên, dùng chủy thủ tinh xảo thong thả tước vỏ quả đào: “Đường Tri phủ không cần phải gấp, nhiệm vụ của ngươi là giám thị mấy người Cố Đại đương gia và Cố Bích Quân, những việc khác không cần phải nhọc lòng.”
Nhìn ngón tay thon dài tái nhợt đang cầm dao của hắn, miếng dán thạch cao trên mặt của Đường Tri phủ cũng hơi co giật.
Lão ta cười gượng nói: “Ta đây cũng là lo lắng các quý nhân sẽ bị thương, dù sao thì đao kiếm trên chiến trường không có mắt.”
Đã khai chiến được hai ngày, hiện giờ trong ngoài thành đánh nhau kịch liệt, không biết được kế hoạch cụ thể của Minh phi thì rủi ro của việc đưa Nguyệt Nương đi vào ngày mai sẽ tăng lên.
Mấu chốt nhất chính là, lão ta cũng cần phải liên lạc với người của Thái Tử.
Khi cửa thành phá đánh vào bên trong chính là thời điểm tốt nhất để giết Minh phi, diệt Tần Vương…Và cũng là lúc xử lý tên công công họ Kiều của Đông Xưởng kia!
Kiều Viêm nhìn lão ta: “Đi ra ngoài.”
Không có âm điệu quá nặng nề gì, ngay cả giọng điệu cũng rất ôn hòa.

Ads
';
Advertisement