Nhưng khiến cả người Đường Tri phủ cứng đờ, không tự chủ được đứng dậy khô khốc nói: “Vâng…”
Ra khỏi tiểu lâu rồi mắt lão ta mới hiện lên sự cáu giận.
Tên thái giám Đông Xưởng đoạn tử tuyệt tôn không có gốc rễ chết tiệt!
Lão ta quay đầu hung ác nhìn tiểu lâu, lộ ra nụ cười âm trầm.
Không nói đúng không, không sao hết, con người lão ta gì cũng không có nhưng có nhiều nhất chính là kiên nhẫn và thủ đoạn.
Sau đó Đường Tri phủ phất tay áo bỏ đi.
Minh Lan Nhược lười biếng dựa vào gối mềm nhìn Kiều Viêm ở bên cạnh dùng dao ưu nhã gọt vỏ quả đào, vỏ kia rơi xuống mỏng như cánh ve: “Công phu gọt vỏ của ngươi lợi hại thật đấy!”
Kiều Viêm cong đôi môi mỏng, nói: “Có lẽ là thuộc hạ ở Đông Xưởng lột da nhiều rồi nên quen tay hay việc.”
Minh Lan Nhược: “…”
Thôi, nàng cũng không muốn biết hắn ở Đông Xưởng lột da thứ gì đâu.
Hắn đưa một miếng đào qua.
Da tay Kiều Viêm tuyết trắng, khớp xương tinh xảo, ngón tay thon dài, gọt vỏ quả cũng rất đẹp.
Một giọt nước mật đào trong sáng từ đầu ngón tay sạch sẽ của hắn rơi xuống xinh đẹp mê người.
Nàng cong đôi mắt, hé môi mềm cắn miếng đào Kiều Viêm đưa tới miệng, trong lúc vô tình cắn phải đầu ngón tay hắn.
Cảm giác ngón tay thon dài của hắn hơi cứng lại, nàng liếm nước mật đào vương ở khóe môi, chống cằm cười: “A, ngọt thật đấy.”
Bên ngoài tiếng giết rung trời, đại quân đã chém giết áp sát thành, nàng lại ở chỗ này thưởng thức vẻ đẹp của người gọt đào, bỗng dưng có ảo giác mình là Lý Hậu Chủ của Nam Đường, còn rất thích ý đấy.
Kiều Viêm bất động thanh sắc thu hồi tay, ngồi thẳng dậy cầm một ly trà lạnh lên uống một ngụm rồi mới nói: “Buổi tối ngày mai có lẽ sẽ có trò hay, Tiểu nương nương có muốn đi xem diễn với thuộc hạ không?”
Minh Lan Nhược gật đầu, nhìn hắn cười nói: “Được đấy, ta vẫn còn muốn ăn thêm đào mà Kiều Viêm gọt.”
Cảnh Minh ở bên cạnh nhìn vậy thì có hơi lo lắng.
Mấy ngày nay Đại tiểu thư bị sao vậy, có hơi lâng lâng thì phải.
Không có việc gì cũng đi câu dẫn người ta, không sợ bị ghi lại sau này tính sổ sao?
Kiều Viêm này cũng không phải là Kiều Viêm thật mà, dưới lớp da đó chính là Thiên Tuế Gia đấy.
…
Ngày hôm sau, lại là một trận giằng co thảm thiết giữa công thành và thủ thành.
Nhưng lần này Minh Lan Nhược ở ngồi yên ở trong thành nữa mà dẫn theo Cảnh Minh và Trần Ninh chủ động báo danh hỗ trợ vận chuyển binh khí cùng lương thảo.
Kiều Viêm cảm thấy nguy hiểm, muốn ngăn cản nàng nhưng nàng chỉ cười rồi hỏi đến khi cửa thành bị phá, hỗn chiến khắp nơi thì chẳng lẽ không có nguy hiểm hay sao?
Kiều Viêm nghe vậy thì không ngăn cản nữa.
So với đến lúc đó hỗn chiến, bởi vì nàng không biết rõ trên chiến trường huyết tinh tàn khốc ra sao bị sợ hãi hoảng loạn dây ra sai lầm thì hiện tại chứng kiến chiến tranh huyết tinh trước cũng coi như một loại chuẩn bị tâm lý.
Lúc Minh Lan Nhược phụ trách vận chuyển mũi tên đứng trên cầu thang tận mắt nhìn thấy chiến trường huyết nhục bay tứ tung.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng chém giết, âm thanh hò hét, tiếng lôi hỏa nổ mạnh, tiếng mũi tên bay vụt qua… Mạng người chồng chất, vô số tay chân bị gãy của người chết giống như đưa nàng trở về kiếp trước vậy.
Sắc mặt nàng hơi tái nhợt nhưng vẫn coi như bình tĩnh, trường hợp này về sau nàng sẽ càng nhìn thấy nhiều hơn nữa!
Nàng nhìn thoáng qua Trần Ninh và Cảnh Minh: “Các ngươi thấy chưa, đây chính là đội quân “Hổ Lang” được luyện tập theo cách của Tiêu gia sau nhiều năm không chiến đấu?”
Đại quân triều đình dưới sự chỉ huy của Thượng Quan Hoành Nghiệp thành thạo cỡ nào.
Nhưng quân coi giữ trên tường thành rõ ràng không thiếu vũ khí, chiếm cứ ưu thế nhưng lại có vẻ luống cuống tay chân, không kịp ứng phó, suýt nữa đã để cho binh lính công thành leo lên đầu tường!
Minh Lan Nhược nhìn rất rõ.
Nếu không phải bởi vì sơn trại này được xây vững chắc cao lớn từ nhiều năm trước thì những Xích Huyết Quân và Cố Gia Quân đã sớm trở thành vong hồn dưới đao của Thượng Quan Hoành Nghiệp và đại quân triều đình.
Dù có vũ khí lợi hại như nỏ thần hay máy bắn đá thì có lợi ích gì?
“Xích Huyết Quân ở mười hai tỉnh Trung Nam Bộ khi đối mặt với đại quân của Tần Vương liệu có biểu hiện như người của Cố Gia Quân hay không?” Minh Lan Nhược không khách khí hỏi.
Nàng đã từng cho rằng Xích Huyết Quân năm đó được xưng là người thủ hộ Bắc Cảnh và trường thành Bắc Cảnh, đối kháng với địch nhân hung mãnh đến từ Bắc Mông và người Kim.
Thì hậu duệ hiện tại của Xích Huyết quân cũng sẽ không kém cạnh là bao.
Nhưng lỗ hổng của lý luận suông và thời gian dài không tham dự chiến đấu chính là.
Trú đóng ở cao thành, binh khí sung túc nhưng cũng không cách nào chiếm được ưu thế, đối mặt với biên quân tinh nhuệ của triều đình chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay!
Nếu vậy thì Xích Huyết Quân ở mười hai tỉnh Trung Nguyên Bắc Bộ và Nam bộ liệu có phải cũng đồng dạng có tật xấu này hay không?
Trần Ninh im lặng một lúc rồi trầm giọng nói: “Thành viên Xích Huyết Quân chúng ta ở mười hai tỉnh Trung Nam Bộ mỗi khi tới mười bốn tuổi sẽ bị sửa tên đổi họ hoặc là tiến vào giang hồ rèn luyện, hoặc là đầu nhập biên quân triều đình, nhất định có thể đại chiến một trận với đại quân của Tần Vương!”
Bọn họ mới là Xích Huyết Quân chân chính, nhất định sẽ không có biểu hiện như đám phản thần tặc tử ở Đông Bắc Cương này!
Minh Lan Nhược khẽ gật đầu nhìn về phía ngoài thành, ánh mắt thâm trầm: “Vậy được, nhớ kỹ lời ngươi nói, nếu không một khi khởi nghĩa gặp phải Tần Vương dẫn quân thì chính là lúc các ngươi đi chịu chết!”
Trần Ninh gật đầu, ánh mắt hắn ta phức tạp nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Minh Lan Nhược.
Năm đó mình mười bốn tuổi lên chiến trường nhìn thấy thảm cảnh chiến đấu huyết tinh còn run bần bật nôn tới mức tối tăm mặt mũi.
Nhưng Đại tiểu thư thật sự rất kỳ lạ, hình như nàng đã quen nhìn cảnh huyết tinh tàn sát lẫn nhau vậy, còn có thể đi tham khảo kinh nghiệm chiến đấu giống như tướng lĩnh dụng binh.
Nàng như vậy đâu giống nữ tử khuê phòng chưa từng thấy cảnh giết chóc chứ?
Ngay cả Vương ma ma cũng không hiểu, từ khi nào mà Đại tiểu thư lại thay đổi lớn đến vậy.
…
Minh Lan Nhược dẫn theo Cảnh Minh và Trần Ninh bận rộn tới nửa đêm.
Nàng tùy tiện ăn chút lương khô rồi mới quay về phòng của mình.
Kiều Viêm đã chuẩn bị xong y phục dạ hành: “Chúng ta có thể đi rồi.”
Hai người thay y phục dạ hành, Minh Lan Nhược hơi kéo vạt áo, đang muốn nói nàng không biết nội lực khinh công thì đi kiểu gì.
Kiều Viêm đã khom người chặn ngang ôm nàng bế lên, bay từ cửa sổ vút ra ngoài.
Minh Lan Nhược chỉ cảm thấy tiếng gió bên tai vù vù nên trở tay ôm chặt cổ hắn, không lâu sau đó bọn họ đáp xuống một cái sân.
Kiều Viêm dẫn nàng đi vào một căn phòng, mở ám cách rồi đưa nàng vào.
Chỉ chốc lát sau, nàng thấy một mặt gương không lớn, nhìn về phía gương thì vừa hay nhìn thấy một người mà lúc vừa tới sơn trại đã từng gặp, đó là Nguyệt phu nhân.
Hay nói đúng hơn là Nguyệt phu nhân và Cố Nhị.
Nàng ngẩn người, sau đó nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
“Mẫu thân, sao hôm nay người lại có nhã hứng gọi nhi tử tới dùng bữa vậy?” Cố Nhị nhíu mày nhìn một bàn đồ ăn, có không ít món đều là thứ mà hắn ta và Cố Bích Quân thích ăn, nếm thử thì biết tất cả do Nguyệt phu nhân xuống bếp nấu.
Nguyệt phu nhân gắp cho hắn ta một đũa đồ ăn, nhẹ giọng nói: “Đã lâu không gặp con và Bích Quân, lần này chiến sự nổi lên, về sau cơ hội gặp mặt sẽ càng ít đi nên nếu muốn cùng các con ăn chung một bữa cơm lại càng khó hơn.”
Cố Nhị sửng sốt, có hơi xấu hổ: “Đại tỷ tỷ đang ở Nghị Sự Đường với phụ thân, ước chừng phải muộn một chút mới tới.”
Từ khi còn nhỏ thì mẫu thân đã có hơi xa cách với bọn họ, phụ thân nói là do tính tình của mẫu thân thanh lãnh nên mới vậy.
Nhưng thật ra hắn ta cũng không quá thích tới nơi này của mẫu thân vì lúc nhỏ mẫu thân thường xuyên giảng giải mấy đạo lý lớn nhưng rõ ràng chính bà cũng đã bị những đạo lý lớn đó hại không ít.
Chỉ có phụ thân mới dạy tỷ đệ bọn họ bản lĩnh thật sự, càng để cho bọn họ vỗ cánh bay lên trời cao muốn làm gì thì làm.
Cho nên bọn họ luôn luôn thân cận với phụ thân hơn mà không quá thân cận mẫu thân.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất