Ô Tang cô cô nói nàng có thiên phú Cổ Sư cực kỳ lớn, nếu như sinh ra ở Cổ Miêu thì chính là Đại Thánh Nữ của Cổ Miêu, Đại Vu tài ba hiếm có, được vạn người Miêu Cương thờ phụng, đáng tiếc nàng lại sinh ra ở Kinh thành này.
Vậy nàng sẽ xem mình có thật sự có thiên phú này hay không!
…
Đêm khuya yên tĩnh, có vài tiếng dế kêu.
Ở một phường nhuộm không mấy ai chú ý sâu trong thành, cửa bỗng nhiên bị người đẩy ra.
Một đám người bịt mặt, có nam có nữ, già trẻ không đồng nhất nhưng ai cũng im lặng ngồi đầy trong phòng như nhau, không người nào biết thân phận của đối phương.
Vệ Dã cũng che mặt đi vào, lần lượt phát mệnh lệnh.
Trong những ngày qua, mọi người đã nhận được nhiệm vụ cuối cùng của họ.
Cuối cùng, Vệ Dã đưa một cái túi trong tay ra, bên trong chứa mấy chục cái hộp gỗ nhỏ, bảo người đánh xe Từ Khải lần lượt phát ký hiệu trên hộp gỗ cho vài người trong số họ.
“Người nhận hộp nhỏ mang về, âm thầm đến nơi ở của chủ tử các ngươi hầu hạ hoặc đến bên cạnh bọn họ mở ra là được.”
Không ai biết nó là gì.
Nhưng không ai nghi ngờ.
Không bao lâu, trong phường nhuộm lại lặng lẽ không có một ai, chỉ còn lại gió đêm xoay tròn.
…
Kiều Viêm hầu hạ Minh Lan Nhược rửa mặt chải đầu, cuối cùng nàng cũng không chịu nổi mệt mỏi mà ngủ say, tay còn kéo ống tay áo của hắn.
Kiều Viêm nhìn người trên giường, đầu ngón tay khẽ vuốt ve khóe môi hồng nhuận của nàng, nhẹ nhàng cầm bàn tay mảnh khảnh của nàng chậm rãi kéo ra.
Sau đó hắn đứng dậy, thay đổi một bộ dạ hành, nhìn thoáng qua cửa sổ.
Cửa sổ lặng lẽ mở ra, thân hình hắn khẽ động, thân thể bay ra, biến mất trong đêm tối.
Cảnh Minh đổi ca, đi từ cửa vào, ôm kiếm tựa vào cửa sổ bắt đầu trực đêm.
Màn đêm dày đặc che giấu tất cả.
Dường như mọi người đang bí mật làm gì đó, đơn giản là… Sơn vũ dục lai phong mãn lâu*
Đường Tri Phủ ngồi thẫn thờ ở trước một cái bàn tròn làm bằng gỗ liễu, vuốt ve xà cừ xinh đẹp được khảm trên đó.
Lão ta không hiểu lắm, trong núi Trường Bạch nhiều cây tốt trăm ngàn năm như vậy nhưng đồ đạc trong căn phòng này toàn là gỗ tầm thường và rẻ tiền như liễu.
Cho dù khảm xà cừ xinh đẹp cũng là thứ không đáng giá.
Rõ ràng…
Thân phận của bà ấy nên hưởng hết vinh hoa phú quý như Hoàng Hậu.
Cố Đại đương gia sủng ái bà ấy như thế.
“Ngươi chờ lâu rồi, ta vừa chép xong Địa Tạng Kinh, cung phụng trước Bồ Tát.” Cửa đột nhiên mở ra, một nữ tử mặc đồ trắng đi vào.
Đó là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, tuy rằng đã lớn tuổi nhưng cũng không ảnh hưởng mỹ mạo của bà ấy nhưng giữa hai lông mày lại bao trùm hơi thở lạnh nhạt.
Lạnh băng như hoa sương.
Đường Tri Phủ đứng lên, khuôn mặt mập mạp hiếm khi lộ ra vẻ khép nép: “Không vội, không vội, Nguyệt Nương, ta có vài chuyện gấp muốn nói riêng với nàng.”
Nữ chủ nhìn thoáng qua hai thị nữ bên cạnh mình.
“Nguyệt phu nhân, bọn nô tỳ cáo lui.” Hai thị nữ hành lễ rồi rời đi.
Nguyệt phu nhân ngồi xuống: “Nói cho ta biết có chuyện gì.”
Đường Tri Phủ không thèm để ý đến sự lãnh đạm của bà ấy mà đang khẩn trương không biết nên nói chuyện như thế nào, thuận miệng hỏi: “Gỗ liễu này khảm xà cừ cũng đẹp nhưng ta luôn tò mò, sao Nguyệt Nương lại thích những khúc gỗ này, cũng không bền lâu!”
Mặt Nguyệt phu nhân không biểu cảm nhìn lão ta một cái: “Đây là chuyện quan trọng mà ngươi muốn nói với ta?”
Đường Tri Phủ xấu hổ nở nụ cười, chỉ hơi chần chờ: “Cũng không phải, nàng… Còn nhớ Tiêu Quan Vân, người nhỏ tuổi nhất của Tiêu gia, vị Quan Vân Thiếu tướng chỉ có mười bảy tuổi kia không?”
Phật châu bạch ngọc trong tay Nguyệt phu nhân ngừng một lát, bà ấy đạm mạc nói: “Không nhớ rõ, nhắc cậu ta làm gì?”
Đường Tri Phủ thở dài, thấp giọng nói: “Không phải vị Thiếu Tướng kia gọi nàng là a tỷ sao, thuật Cơ Quan của cậu ta cũng học theo nàng, nàng cũng thương đệ đệ là cậu ta nhất, từ nhỏ cậu ta đã theo sau nàng cả ngày.”
Nguyệt phu nhân dừng lại, đôi mắt đẹp lạnh lùng nhìn lão ta: “Đó là chuyện bao nhiêu năm trước, hiện giờ người trong nhà ta đã chết hết vì Tiêu gia của cậu ta, ta nên nhớ rõ cậu ta à?”
Đường Tri Phủ nhìn thần thái lạnh lùng của Nguyệt phu nhân, lão ta bình tĩnh nhìn bà ấy một lát: “Nàng không nên quên cậu ta, cuối cùng là cậu ta yểm hộ cho nàng và ta chạy thoát, nàng còn nhớ không?”
Dường như Nguyệt phu nhân cực kỳ chán ghét, đứng dậy ngay: “Đường Thư Kiệt, cuối cùng ngươi muốn nói cái gì, trong chúng ta người nào không bởi vì Tiêu gia mà mất đi gia đình nhỏ, hai mươi năm, còn nói những thứ này làm gì?”
Đường Tri Phủ nhìn tay nắm phật châu của bà ấy, thở dài một hơi: “Nguyệt Nương, trong Tiêu gia nàng hận ai cũng được nhưng không nên hận Quan Vân Thiếu tướng, sinh thần của cậu ta cũng đã đến, qua vài ngày nữa ta và nàng cùng đi dâng một nén hương cho cố nhân được không?”
Nguyệt phu nhân lạnh lùng nói: “Đường Tri Phủ, trở về đi, ta còn phải chép kinh cung phụng cho phụ mẫu huynh muội đã chết oan.”
Đường Tri Phủ cũng không vội, xoay người rời đi, trước khi đi cười: “Hôm đó, ta tới đón nàng.”
Bóng lưng Nguyệt phu nhân lẻ loi, không trả lời.
Đường Tri Phủ cũng không nhiều lời, mang theo thị vệ của mình chậm rãi xuống lầu.
Ra khỏi viện, thị vệ trung niên đi theo bên cạnh lão ta thấp giọng nói: “Nguyệt phu nhân không chịu đi dâng hương cùng ngài, chỉ sợ rất khó mang phu nhân đi trước khi chiến sự bắt đầu.”
Đường Tri Phủ lại cong đôi mắt thon dài, khoanh tay đứng: “Không, Nguyệt Nương sẽ đi theo ta, nếu bà ấy thật sự hận Quan Vân Thiếu tướng thì đã không chép kinh cho cậu ta.”
Ở trong sơn trại không phải không có người của lão ta, những năm nay Nguyệt Nương chép rất nhiều kinh thư, ngoại trừ cho người nhà của bà ta, còn cho rất nhiều huynh đệ Xích Huyết đã chết năm đó.
Trong đó có một quyển kinh thư, luôn miêu tả một cái lá sen.
Lá sen cùng họ với Liên.
Mà kí tự nhỏ trong tên của Quan Vân Thiếu tướng chính là… Liên Quân.
Lại do Nguyệt Nương đặt.
Nếu Nguyệt Nương thật sự hận thiếu niên Tướng Quân từ nhỏ lôi kéo góc áo bà ấy lớn lên này thì làm sao có thể chép kinh cho y.
Năm ngày sau, đại quân sẽ ở dưới chân núi Trường Bạch, đó là lúc hỗn loạn nhất, ngày đó cũng là sinh thần của Quan Vân Thiếu tướng.
Lão ta nắm chắc sẽ mang Nguyệt Nương đi.
Đường Tri Phủ vuốt râu trên môi mình, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo từ tốn.
Kẻ vô sỉ Cố Đại chiếm lấy bà ấy nhiều năm như vậy, hiện tại lão ta nên cứu bà ấy ra…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất