Sau bữa ăn, nhìn Kiều Viêm đi bê chậu rửa tay, rửa mặt, ánh mắt nàng mới trở nên hơi lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào bóng lưng bất an của hắn.
Đời trước nàng đi theo con đường yêu phi thủ đoạn độc ác, đương nhiên nàng biết mình như nào sẽ khiến cho nam nhân không từ chối được, làm sao để làm thay đổi hứng thú của nam nhân.
Nhưng kiếp trước lòng dạ nàng không ngay thẳng, làm chuyện hồ đồ đi sai đường, sau khi sống lại, nàng chán ghét loại thủ đoạn này này nhất, không ngờ tới lại dùng trên người hắn.
Dám cải trang thành thư sinh Ẩn vừa dỗ dành vừa lừa gạt nàng sao? Còn khiến nàng phải xoắn xuýt rất lâu vì đồ “Chất phác”, “Con mọt sách” kia, thấy nàng ngu ngốc như vậy, không biết có phải hắn rất vui vẻ không?
Bây giờ vẫn chưa phải lúc, đến khi chuyện ở đây chấm dứt rồi lại tính sổ.
Ừm, để gia pháp hầu hạ!
Hơn nữa, nàng còn phải nghĩ xem gia pháp sau này là gì mới được!
Kiều Viêm bỗng nhiên quay đầu, đã thấy Minh Lan Nhược bình thản uống trà như thường.
Hắn lặng lẽ thở dài, thôi, nàng biết cũng được, không biết cũng được.
Sau này nàng muốn hắn như thế nào đều theo ý nàng, chỉ cần tiểu cô nương kia không lạnh nhạt với hắn là được.
…
Sau khi dùng cơm tối, Vệ Dã gióng trống khua chiêng dẫn người mang một xe đồ vật tới, ban thưởng cho tâm phúc của Đường tri phủ – Kiều Minh đã “Cứu được” Cố Nhị thiếu gia.
Trái lại khiến các thị vệ của Đường tri phủ trong lầu này trông thấy mà thèm.
Minh Lan Nhược sai Trần Ninh chiêu đãi người trong cả tòa nhà uống rượu đánh bạc trước đã, đến khi tiệc rượu được một nửa, Trần Ninh liếc mắt về phía Vệ Dã ra hiệu.
Vệ Dã dẫn một người đánh xe trung niên rời khỏi tiệc rượu, dưới sự dẫn đầu của Trần Ninh, bọn họ lặng lẽ đi vào một căn phòng.
Đây là Từ Khải thúc, người của ta. Vệ Dã giới thiệu người nam tử trung niên kia.
Minh Lan Nhược cũng không hỏi nhiều, Vệ Dã có thể dẫn đến thì tất nhiên là tin được.
Đám người bắt đầu chia ra bố trí tỉ mỉ nhiệm vụ với bản đồ địa hình kia, thương lượng biện pháp đối phó chi viện, thỉnh thoảng có tiếng tranh luận cực nhỏ.
Ước chừng nói chuyện một nửa canh giờ mới gần kết thúc.
Trước khi Vệ Dã đi có đưa cho Minh Lan Nhược một túi quần áo: “Tóc và đồ vật bên người của các vị đương gia và người có quyền lên tiếng trong sơn trại mà ngươi kêu ta sắp xếp người mang tới đều ở đây.”
Minh Lan Nhược nhận lấy, gật đầu.
Vệ Dã vẫn còn hơi bối rối: “Tiểu Kiều, ngươi cần những thứ này làm cái gì?”
Minh Lan Nhược cười: “Ta muốn nguyền chết bọn họ, ngươi tạm thời chờ ta một canh giờ.”
Vệ Dã thở dài: “Được rồi, ngươi không muốn nói thì ta cũng không hỏi nhiều nữa.”
Có lẽ chuyện Tiểu Kiều phải làm không tiện cho hắn ta biết.
Minh Lan Nhược nhún vai, cười một tiếng cho qua, nói thật mà không ai tin nàng.
Mặt Vệ Dã có vẻ nhẹ nhõm như trút được gánh nặng đã lâu nhưng cũng có vẻ có tâm sự nặng nề, trầm trọng, hắn ta chắp tay với nàng: “Bất kể như thế nào, thành bại lần này đều nằm ở đây, Tiểu Kiều, làm phiền ngươi!”
Mặc dù Tiểu Kiều nói là Trần Ninh phụ trách chỉ huy hành động nhưng hắn ta nhìn ra được, Tiểu Kiều và vị Đại Kiều thỉnh thoảng lên tiếng nhưng lại luôn có thể nói ra được điểm quan trọng của hành động kia mới thật sự là người đáng tin cậy.
Sơn trại này không biết đã tiêu tốn bao nhiêu năm tháng của những Xích Huyết trung lương chân chính, nhất định phải thanh lý môn hộ, diệt sạch phản đồ Xích Huyết, an ủi hồn phách anh linh trên trời!
Minh Lan Nhược cũng chắp tay ôm quyền, nghiêm mặt nói: “Không dám nhận, tất nhiên sẽ cố gắng hết sức!”
Vệ Dã đi theo Trần Ninh tới một căn phòng khác.
Minh Lan Nhược bưng những thứ trong tay, quay người đi vào trong phòng, thuận tiện dặn dò Cảnh Minh: “Canh giữ cho ta.”
Cảnh Minh gật đầu, đứng ôm kiếm.
Kiều Viêm chợt chặn trước mặt nàng, thấp giọng nói: “Phải nhổ cỏ tận gốc, không được để cho bọn họ chạy thoát, còn có cách khác, không nhất định phải dùng cổ!”
Hắn biết nàng dùng cổ thuật thì sẽ phải gánh chịu phản phệ.
Minh Lan Nhược lại ngước mắt lên cười: “Không sao đâu, ta sẽ không để mình bị thương quá nặng.”
Kiều Viêm nhìn ánh sáng trong đôi mắt xinh đẹp không ai sánh bằng của nàng, kiên định như tảng đá, không cho phép từ chối.
Hắn im lặng dịch người qua.
Minh Lan Nhược tự đi vào cửa.
Nàng nhìn tế đàn nho nhỏ mình dựng ở sau bình phong, hít sâu một hơi, mở đồ trong tay ra, nàng lấy từng thứ đồ ra, đặt trong một cái bình.
Không phải nàng không tin bản lĩnh của hắn và Đông xưởng nhưng mỗi người đều có trách nhiệm và chuyện phải hoàn thành của riêng mình.
Nàng không thể để chút nguy cơ nào khiến phản quân cấp cao của Xích Huyết tồn tại, nếu không chắc chắn sẽ tạo thành tai họa lớn!
Hai kiếp làm người, nàng chọn con đường khác nhau nhưng vẫn luôn kiên trì muốn đi đến cùng!
Nàng giơ một tay kéo xõa búi tóc của mình ra, cắn một chòm tóc ở trong miệng, dao găm lướt ngang cắt qua nơi cổ tay, máu chảy tí tách xuống, rơi vào trong cái bình kia.
Trong bình lập tức có hàng trăm con trùng nhúc nhích!
Nàng lại lấy Đại Hoàng ra, tám tròng mắt của Đại Hoàng nhìn một chút rồi bỗng nhiên phun ra sương độc đỏ tươi vào trong bình!
Trăm con trùng bình tĩnh lại trong nháy mắt.
Minh Lan Nhược lấy ngọn nến trên bàn đâm thẳng vào trong bình một cái, lập tức “Đoàng” một tiếng bốc lên một ngọn lửa màu xanh âm u lạnh lẽo.
Nàng nhắm mắt lại, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.
…
Một canh giờ sau, nàng lại mở cửa phòng ra, sắc mặt đã tái nhợt suy yếu nhưng tinh thần khá tốt.
Kiều Viêm vươn tay ôm lấy nàng đi vào trong phòng, Cảnh Minh vội vã chạy vào theo.
Minh Lan Nhược đưa cho Cảnh Minh một cái túi, nhỏ giọng nói: “Giao cho Vệ Dã, bảo hắn ta cho người lần lượt đưa đến bên cạnh chủ nhân của những sợi tóc và đồ đạc kia, cổ trùng sẽ tự đi tìm bọn họ .”
Cảnh Minh nhìn thấy đại tiểu thư nhà mình như vậy, tuy đau lòng nhưng cũng biết chuyện lớn không thể bị dở dang!
Nàng ấy gật đầu, quay người chạy như bay.
Minh Lan Nhược nhẹ nhàng thở ra một hơi, nở một nụ cười yếu ớt với Kiều Viêm.
“Ta không sao, không phải cổ trùng lợi hại gì, chỉ để dấu ấn trên người bọn họ… nhất thời nhằm vào quá nhiều người, ta hơi mệt mỏi nên mới như vậy thôi.”
Nàng hạ cổ hơi hung ác, là cách thi cổ mà nàng kết hợp với Đại Hoàng mới sáng tạo ra nhưng không dám nói cho Kiều Viêm biết.
Kiều Viêm nhỏ giọng lạnh nhạt nói: “Tiểu nương nương thích khăng khăng làm theo ý mình, thuộc hạ có thể làm gì chứ?”
Minh Lan Nhược biết hắn đang nhịn cơn giận xuống, chỉ yên tĩnh dựa trong ngực hắn.
Hiện giờ nàng càng ngày càng thuận buồm xuôi gió trên con đường dùng cổ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất